Cô đỏ mặt ép mình xoay người không đối diện với anh nữa, nhưng vừa xoay qua thì mặt cô đỏ như nhỏ máu.
Lâm Thanh Mai cắn chặt môi, toàn bộ da đầu đều tê dại, ngay cả thân thể của cô cũng nóng như đang sốt, chứ đừng nói là Lập Gia Khiêm.
"Cô nàng quyến rũ, em đúng là giỏi hành hạ người khác... Vốn dĩ anh còn định bỏ qua cho em, nhưng giờ thì làm gì có chuyện dễ dàng như thế?" Anh cúi đầu hôn cô.
Giờ phút này, đầu óc chậm chạp của Lâm Thanh Mai càng thêm bị động. Lúc cô định giả vờ từ chối, hai người đã quấn vào nhau khó mà tách rời.
Lập Gia Khiêm hô hấp nặng nề, mồ hôi rịn đầy trên trán. Cần cổ trắng nõn của Lâm Thanh Mai đầy rẫy dấu vết mập mờ, anh nhẹ nhàng đè lên người cô, giọng khàn khàn: "Thanh Mai, anh muốn em... Có được không?"
Đôi con ngươi đen thẳm sáng bóng như một tia chớp giữa màn đêm đen nổ tung trong đầu của Lâm Thanh Mai. Dưới ánh đèn tĩnh mịch ấm áp, người đàn ông vô cùng anh tuấn như yêu vương hút mất hồn phách của người khác, khiến người khác cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần...
Bóng dáng cô rơi vào đôi con ngươi đen thẳm rực sáng như sao trời, thân thể Lâm Thanh Mai mơ hồ lay động, cô run rẩy gật đầu ngầm cho phép.
Đôi môi mỏng của Lập Gia Khiêm nhếch lên tạo thành một độ cong mê hoặc đẹp mắt, anh cúi đầu hôn cô một lần nữa. Cô chìm đắm trong cơn mưa yêu thương dịu dàng của anh...
Chưa từng gần gũi thân mật trong suốt bảy năm, Lâm Thanh Mai khẽ cau mày, cô vẫn đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Mặc dù anh đã cố hết sức kiềm chế và cẩn thận, Lâm Thanh Mai vẫn tỏ ra bài xích, hai tay của cô đặt ở trước người anh muốn đẩy anh ra xa.
Anh tấn công xâm chiếm cô một cách vô cùng dịu dàng...
Lập Gia Khiêm khó chịu lên tiếng, có mấy lần suýt chút nữa đã không chịu nổi, anh cắn răng nói: "Thanh Mai, em... thật sự khiến anh không chịu nổi!"
Tự mình cảm nhận thân thể của cô, suốt bảy năm không phát sinh quan hệ, dường như cô đã quay lại cái lần đầu tiên ở thời còn trẻ.
Cái loại vui vẻ tột cùng đó khiến anh khổ sở cau mày, đồng thời lại khiến anh có cảm giác như đang thả mình trong những đám mây trên thiên đường...
Đêm nay, Lập Gia Khiêm là một người đàn ông dịu dàng, lấy cảm thụ của cô đặt lên hàng đầu, hoàn toàn không ép buộc cô, bởi vì anh muốn mang lại cho cô một đêm động phòng đúng nghĩa.
Anh biết, ở trong lòng của Lâm Thanh Mai, lần đầu tiên của cô là một ký ức không hề tốt đẹp.
Dù có nói gì thì tối nay anh phải dành cho cô sự âu yếm tốt đẹp nhất...
Một đêm động tình triền miên, cho đến khi Lâm Thanh Mai mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lập Gia Khiêm ngắm nhìn gương mặt mang biểu cảm mệt mỏi nhưng cực kỳ thoả mãn của người phụ nữ mà anh yêu nhất, trái tim anh mãn nguyện, hạnh phúc quá đỗi khiến anh có cảm giác hơi không chân thật...
Tất cả đều tốt đẹp như thế, có những khoảnh khắc, anh vẫn không dám tin Lâm Thanh Mai đang nằm trong ngực mình.
Ngắm nhìn làn da hoàn hảo không chút tỳ vết trên người cô, trái tim anh cũng đang rỉ máu. Anh biết, cô đã phải bỏ ra cái giá thê thảm đến nhường nào mới có thể đổi lấy cơ hội sống lại!
Trong cuộc sống về sau, anh chỉ muốn cưng chiều cô hết mức có thể. Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ cưng chiều cô một ngày.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói một câu phát ra từ tận linh hồn: "Thanh Mai, cảm ơn em vì đã nguyện ý ở lại bên cạnh anh... Anh yêu em."
Anh không có cách nào tưởng tượng nếu như cô không yêu anh mà lựa chọn một người đàn ông khác, anh làm sao sống nổi.
Nghĩ đến đây, Lập Gia Khiêm sợ hãi ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực mình, hận không thể khảm cô vào trong.
Phải lựa chọn thôi...
...
Mười giờ sáng hôm sau, Lâm Thanh Mai tự mình thức giấc, sau khi tỉnh lại cô phát hiện trên chiếc gối của Lập Gia Khiêm ở bên cạnh có một mảnh giấy nhớ hình trái tim màu hồng.
Trên đó viết: Chào buổi sáng cô bé của anh, trên tường có một cái nút thần kỳ, bấm vào thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô cười tủm tỉm, ngồi dậy đi tìm cái nút.
Lâm Thanh Mai không khỏi cảm thấy buồn cười, khi nào thì Lập Gia Khiêm bắt đầu chơi loại trò chơi dành cho bé gái này?
Nghĩ đến trên mảnh giấy đã viết cô bé, Lâm Thanh Mai mới hiểu, anh như vậy là xem cô như cô bé rồi.
Cô tò mò bấm nút một cái, đại khái là khoảng năm phút sau, trong phòng ngủ xuất hiện một bóng người nhỏ bé, đó là con trai Asa.
Lâm Thanh Mai rất kinh ngạc, may mà cô đã mặc quần áo ngủ bằng lụa vào.
"Asa, trên tay con là cái gì?"
Giờ phút này Asa mặc một bộ lễ phục màu đen nhỏ nhắn, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng, phía trên còn đeo nơ, giống như một hoàng tử nhỏ đẹp trai.
"Mẹ, đây là năm khúc nhạc thiếu nhi mà con ghi âm cho mẹ, nhưng mà đều là tiếng Pháp và tiếng Anh, mẹ có chê không?" Đôi mắt của Asa mở to, dường như cậu bé có chút lo lắng.
Lâm Thanh Mai đi tới, cô rất muốn ôm lấy con trai, nhưng chợt nhớ mình vẫn chưa tắm nên đã nhịn xuống. Cô vui vẻ nói: "Cảm ơn con Asa! Mẹ rất thích! Chắc chắn mẹ sẽ nghe!"
"Mẹ, vậy mẹ đi tắm trước đi. Đã chuẩn bị quần áo mới cho mẹ ở trong phòng tắm rồi, chờ sau khi mẹ thay đồ xong, con và ba sẽ dẫn mẹ đến một nơi bí mật. Ba nói muốn tặng cho mẹ một món quà thật to!"
Asa hớn hở nói, Lâm Thanh Mai không khỏi mong đợi, ngay sau đó cô đi vào phòng tắm.
Cô nhanh chóng tắm xong, sau đó thay quần áo.
Chờ sau khi mặc vào rồi, cô mới phát hiện chiếc đầm màu trắng có giá không hề rẻ này có chút giống váy cưới trong các hôn lễ kiểu phương Tây. Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vì mặc vào trông rất đẹp và có khí chất, Lâm Thanh Mai cũng không nỡ cởi ra.
Nhớ đến bộ lễ phục nhỏ mà con trai mặc trên người, cô cảm thấy rất đồng bộ. Lâm Thanh Mai không khỏi suy đoán, có lẽ Lập Gia Khiêm sẽ dẫn cô đi ăn cơm Tây gì đó.
Nếu như ra ngoài, vậy thì cô phải trang điểm một chút. Lâm Thanh Mai vừa định tìm đồ trang điểm của mình, con trai vẫn còn đứng ở bên ngoài phòng tắm nhắc nhở: "Mẹ, nhớ trang điểm nhé, đồ trang điểm nằm trong ngăn kéo ở dưới cái gương."
Lâm Thanh Mai nghe thấy giọng nói mềm mại ngây thơ của con trai, trái tim cũng tan chảy.
Ngay sau đó cô lấy đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm. Nghĩ đến con trai còn đứng ở cửa, trước tiên Lâm Thanh Mai đi mở cửa.
Ngay sau đó Asa đi vào phòng tắm tán gẫu với cô.
Chưa tới mười phút, trang điểm đơn giản đã xong, đôi mắt cong cong của Asa nhìn thẳng vào cô: "Mẹ, mẹ thật là đẹp! Trang điểm cũng đẹp, mà không trang điểm cũng đẹp nữa!"
Lâm Thanh Mai sờ vào lỗ tai của cậu bé một cái, trên gương mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn con trai! Con nói chuyện thật khéo!"
Asa giải thích: "Mẹ, nhưng mà con nói sự thật!"
"Ừ, mẹ tin con!"
"Mẹ, chúng ta đi chứ?" Asa hỏi.
Lâm Thanh Mai gật đầu một cái, định nắm tay cậu bé đi ra ngoài, Asa lại kêu lên: "Mẹ quên mang đồ che mắt rồi!"
Cô xoay người, nhìn thấy con trai cầm một tấm giấy nhắc nhở, trên đó viết: "Mẹ, sau khi trang điểm, mời mẹ mang đồ che mắt. Đây là một bí mật đó nhé!"
"Được, mẹ mang..." Lâm Thanh Mai mang đồ che mắt màu trắng mà Asa đưa tới.
Ngay cả đồ che mắt cũng được thiết kế tỉ mỉ như vậy, cô mang lên vừa có cảm giác dễ chịu lại vừa xinh đẹp.
Chờ sau khi Asa cẩn thận kéo Lâm Thanh Mai đi ra ngoài, Lập Gia Khiêm đã đợi ở trong phòng. Anh mặc một bộ đồ Tây màu đen, trông hoàn mỹ như một hoàng tử quý tộc chân chính.
Anh nhìn người phụ nữ mình yêu được con trai nắm tay dắt ra khỏi phòng tắm, trái tim nhảy lên dữ dội, khen ngợi một câu phát ra từ tận nội tâm: "Em rất đẹp..."
Lâm Thanh Mai nghe thấy giọng nói của Lập Gia Khiêm, bởi vì không nhìn thấy gì cả cho nên cô hỏi anh: "Một lát nữa anh định dẫn bọn em đi đâu?"
Lập Gia Khiêm đi tới trước mặt cô, ôm ngang cô lên nói: "Em sẽ biết ngay thôi..."
Thấy ba mình ôm mẹ mình, Asa đưa một tay che miệng cười trộm. Theo bản năng, cậu bé sờ món đồ ở trong túi áo, yên tâm nói: "Ba, chúng ta đi thôi!"
"Con trai, con dẫn đường đi."
Asa mang đôi giày da tinh xảo sải bước đi về phía trước, không quên quay đầu nói một câu: "Ba, mau đi theo con!"
Tuy không nhìn thấy gì, Lâm Thanh Mai vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của hai ba con trong lúc đối thoại, cô im lặng mỉm cười, trong lòng hạnh phúc như đang mơ..