Mục lục
Cạm bẫy tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70: Đoán đúng tâm sự




Lâm Thanh Mai đối mặt với người đàn ông ngang ngược này, cô chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Anh ta đột nhiên tới nhà tôi, tôi cũng không biết, là mẹ tôi cho anh ta vào… Lần này tôi về để nói với mẹ chuyện tôi ly hôn.”



Lập Gia Khiêm bỗng cười khẩy, anh lạnh mặt nói: “Lâm Thanh Mai, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ cho người nói với mẹ cô, cô không cần phải quan tâm nữa! Việc của cô là ngoan ngoãn ở bên tôi.”



Lâm Thanh Mai nhìn vẻ mặt ra lệnh của anh, không cam lòng đáp: “Không làm được!”



Cô biết rõ trong tay anhh có những bức ảnh ướt át của cô nhưng cô vẫn dám làm trái ý anh.



Anh nhìn thẳng về phía trước không nói gì, Lập Gia Khiêm lâm vào trầm tư, ý thức được có lẽ anh đã dùng sai cách rồi…



Lâm Thanh Mai chỉ có vẻ ngoài ngoan ngoãn thôi chứ thực chất cô là một con mèo hoang nổi loạn!



Anh nhớ lại lần trước Lâm Thanh Mai chủ động hôn lên má anh trong ô tô, khi đó là vì anh tin lời cô nói, tin cô và Tạ Bân là bạn bè trong sáng nên cô mới cảm động lấy lòng anh.



Lập Gia Khiêm liếc nhìn cô, bây giờ cô đang tức giận quay mặt ra ngoài cửa kính xe, khoé miệng anh nhẹ nhàng cong lên.



Sau đó cả hai đều không nói gì nữa.



Anh lái xe một mạch về thành phố, Lập Gia Khiêm đã cả đêm không ngủ cũng hơi mệt mỏi.



Khi xe chạy vào gara biệt thự thì trời đã sáng.



Lâm Thanh Mai ngồi ở ghế phụ đã ngủ thiếp đi, Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng bế cô vào biệt thự.



Lần này anh không đánh thức cô mà bế cô lên lầu luôn.



Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Thanh Mai lên giường, cởi áo khoác cô ra rồi đắp chăn, bật điều hoà hằng nhiệt.



Lập Gia Khiêm không ngủ mà đi thẳng vào phòng làm việc, anh gọi cho Đỗ Tuấn và Thanh Long đang ở huyện Sa Dân, dặn dò vài việc xong thì đi tắm.



Mặc dù rất mệt nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện của Lâm Thanh Mai, người phụ nữ khiến anh muốn kiểm soát nhưng lại không kiểm soát được khiến anh cảm thấy thật khó chơi.



Mặc dù gia đình Lâm Thanh Mai không giàu có nhưng cuộc sống ở huyện Sa Dân vẫn rất tốt, cô không gặp vấn đề gì về tài chính.



Mà trong tay cô cũng có đủ tiền, cô không ham vật chất, không tôn thờ tiền bạc, cô thật sự là một người tương đối ít nhược điểm.



Lòng Lập Gia Khiêm hơi bất đắc dĩ, thủ đoạn dùng tiền để mua lòng người áp dụng với cô sẽ thất bại, anh thầm cười Lâm Thanh Mai là một người kỳ lạ.



Sau khi tắm xong, Lập Gia Khiêm mặc quần áo bình thường dễ chịu đi vào phòng làm việc.



Nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ sát đất, anh rót cho mình một ly rượu vang.



Lời của Đỗ Tuấn lại một lần nữa nhắc nhở anh: Tổng giám đốc Lập, chắc chắn cô Lâm vì chuyện của cô Hồ mà giận nên mới muốn từ chức. Theo tôi thì cô Lâm đã hơi động lòng với anh rồi…



Lập Gia Khiêm nhấc điện thoại trên bàn lên gọi cho Đỗ Tuấn.



“Tổng giám đốc Lập, anh có dặn dò gì ạ?”



“Đỗ Tuấn, cậu nói Lâm Thanh Mai đã bắt đầu động lòng với tôi thì vì sao cô ấy vẫn muốn từ chức? Lẽ nào không phải là sẽ nghĩ mọi cách khiến tôi cắn câu sao?” Lập Gia Khiêm như có điều suy nghĩ.



Đỗ Tuấn và Thanh Long đang ăn mỳ hoành thánh ở quán ven đường tại huyện Sa Dân, vẻ mặt anh ta hơi khó xử: “Tổng giám đốc Lập, anh muốn nghe sự thật không?”



“Nói nhảm!”



“Được rồi, tôi sẽ nói thật, mặc dù tôi và bạn gái yêu xa nhưng dù sao chúng tôi cũng đã yêu nhau mười năm rồi, ít nhiều tôi cũng hiểu một chút về tâm tư phụ nữ…”



Lập Gia Khiêm lạnh lùng cắt ngang lời Đỗ Tuấn: “Nói trọng điểm.”



“Tôi xin lỗi… Tôi nghĩ cô Lâm không chịu được cảm giác sỉ nhục khi làm người tình, dù sao danh không chính, ngôn không thuận, mà anh còn luôn lấy ảnh ướt át của cô ấy ra để đe doạ, sao cô ấy có thể mở lòng với anh được… Tổng giám đốc Lập, tôi nói đề nghị này ra anh đừng giận…” Đỗ Tuấn vẫn còn do dự.



Lập Gia Khiêm mất kiên nhẫn: “Cậu đừng có nhiều lời nữa, đàn ông lên!”



Đỗ Tuấn khẽ ho một tiếng: “Tổng giám đốc Lập, nếu anh thật lòng thích cô Lâm thì tôi khuyên anh nên theo đuổi cô ấy, để cô ấy cam tâm tình nguyện trở thành bạn gái anh, dù sao cô Lâm đã ly hôn, đang độc thân, anh cũng độc thân…”



Đỗ Tuấn còn chưa nói xong đã bị Lập Gia Khiêm cúp máy, anh ta giật mình sững người vài giây.



Thanh Long đã ăn cong ba bát mỳ hoành thánh, anh ta ngước mắt lên hỏi: “Sao thế?”



Đỗ Tuấn nhíu mày: “Hình như tổng giám đốc Lập giận rồi…”



Thanh Long giễu cợt: “Ai bảo anh lo chuyện bao đồng, chuyện tình cảm của tổng giám đốc Lập mà anh cũng dám khuyên…”



“Haiz, tôi cũng có ý tốt thôi mà, tục ngữ có câu người ngoài cuộc tỉnh táo!”







Mà Lập Gia Khiêm lúc này đang ngồi trên ghế sofa, trong tay anh kẹp một điếu thuốc lá, anh không hút mà chỉ để cho nó cháy, khi một mẩu tàn thuốc lớn rơi trên thảm anh mới dập điếu thuốc vào gạt tàn.



Anh cầm điện thoại gọi cho bạn thân mình – Nhậm Bách.



Nhậm Bách còn đang ngủ, mở mí mắt liếc nhìn điện thoại, nhấn nút trả lời: “Tôi nói này tổng giám đốc Lập, cậu có nhìn thời gian không đấy hả, cậu biết tôi là cú đêm…”



“Nhậm Bách, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.” Lập Gia Khiêm nói thẳng.



Nhậm Bách đột nhiên xốc lại tinh thần ngồi bật dậy, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào tôi vẫn chưa tỉnh ngủ? Tổng giám đốc Lập không gì không làm được lại có chuyện hỏi tôi? Được, tôi rửa tay lắng nghe.



Đôi mắt đen láy sâu không lường được của Lập Gia Khiêm xẹt qua một dòng nước ngầm, anh bình tĩnh nói: “Làm sao để khiến một người phụ nữ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình, nhưng lại không thể cho cô ấy một danh phận chính thức.”



Nhậm Bách ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất đơn giản, để cô ấy sinh con cho anh, có con rồi đương nhiên cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.”



“Sinh con?” Lập Gia Khiêm nhíu mày hỏi.



“Gia Khiêm, thật ra tôi đã đoán được người phụ nữ cậu đang nói tới là ai rồi, cậu nói Lâm Thanh Mai phải không? Tôi hiểu hoàn cảnh của cậu, cậu thích Lâm Thanh Mai nhưng không thể cho cô ấy một danh phận chính thức, xem ra tiền bạc cũng không giữ được cô ấy. Đúng là ông cụ nhà cậu sẽ không cho để Lâm Thanh Mai bước vào cửa nhà họ Lập đâu…”



Lập Gia Khiêm ngắt lời anh ta: “Cậu đừng đoán bừa! Xem cậu nói tới đâu rồi kìa…”



Nhậm Bách khẽ cười: “Tôi quen cậu hai mươi năm rồi, lần đầu tiên cậu hỏi tôi chuyện liên quan đến tình cảm, nếu không phải thật sự hết cách thì sao cậu lại gọi cho tôi chứ? Với thủ đoạn của kiêu hùng châu Á của cậu còn không đối phó được một Lâm Thanh Mai nhỏ bé sao? Cậu không muốn sử dụng thủ đoạn vì sợ cô ấy sẽ càng ngày càng xa cậu, cậu sẽ xong… Ít nhất tôi có thể khẳng định cậu đã thích cô ấy rồi!”



Đầu bên kia mãi không thấy Lập Gia Khiêm nói gì, khi Nhậm Bách định nói lần nữa thì nghe thấy âm máy bận.



Nhậm Bách đất đắc dĩ lắc đầu: “Ha, bị đoán đúng tâm sự nên giận rồi…”







Sau khi cúp điện thoại của Nhậm Bách, Lập Gia Khiêm đi thẳng vào phòng ngủ.



Anh dựa vào khung cửa nhìn mỹ nhân còn đang say giấc nồng, lần đầu tiên trong đầu anh nảy ra ý nghĩ điên rồ này.



Sinh con…



Nhưng sao Lâm Thanh Mai có thể đồng ý đây?



Lập Gia Khiêm bước tới tủ mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc hợp từ bên trong, anh nhìn chằm chằm chiếc hộp một lúc lâu.



Hai giờ sau, khi Lâm Thanh Mai tỉnh dậy thì thấy mình không mặc quần áo, còn Lâm Thanh Mai thì đang cực kỳ dịu dàng ôm mình vào lòng.



Cô đột nhiên hoảng sợ, hoang mang, vẻ mặt ngượng ngùng: “Sao không có biện pháp bảo vệ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK