Mục lục
Cạm bẫy tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207: Thẳm hỏi sức khỏe mẹ




Sau khi Lập Tư Thần xin lỗi, Lâm Thanh Mai liền muốn rời đi, anh ta muốn tiếp tục nói chuyện với cô nhưng lại không có lý do gì giữ cô ở lại.



Muốn hỏi số điện thoại của cô nhưng lại hỏi không ra, cuối cùng trước khi rời đi Lập Tư Thần đem danh thiếp luật sư của mình cho Lâm Thanh Mai, nói sau này nếu trên phương diện kiến thức về tư vấn luật pháp cô có thể tìm tới anh ta.



Lâm Thanh Mai nhận danh thiếp xong liền đi siêu thị mua đồ, hôm nay cô dự định đi thăm mẹ mình Vương Lệ Hằng



Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Mai mang theo một túi lớn đồ ăn tươi ngon mua từ siêu thị tới vùng ngoại thành.



Khi Lâm Thanh Mai tới được biệt thự của Vương Lệ Hằng ở ngoại ô thì đã là gần trưa.



Ngay khi vừa bước vào cô đã nhìn thấy những luống rau xanh được trồng trong sân, trong nháy mắt liền cảm nhận được cuộc sống yên tĩnh và bình yên của mẹ mình, sáng hôm qua Vương Lệ Hằng đã từ quê nhà trở lại đây.



Lâm Thanh Mai tối qua đã gọi điện trước cho Vương Lệ Hằng, cô tự nhận là bạn học tiểu học của Lâm Thanh Mai, muốn tới thăm Vương Lệ Hằng.



Lúc đó khi nói điện thoại cô đã cảm nhận thấy điều kì lạ, lừa gạt Vương Lệ Hằng nói rằng cô là bạn học tiểu học của Lâm Thanh Mai, điểm này quả thực là so với diễn kịch còn cường điệu hơn.



Lâm Thanh Mai đóng giả bạn học mình, quả thực đời người như một vở kịch, cuộc sống thực tế so với tiểu thuyết còn kinh khủng hơn.



Lúc này, Lâm Thanh Mai đã bước tới cửa biệt thự.



Cô vừa muốn ấn chuông cửa Vương Lệ Hằng đã mở cửa trước, bà nhìn Lâm Thanh Mai cười hỏi: “Cô gái, cháu có phải là bạn học tiểu học của Thanh Mai Đông Phương Diễm? ”



Vào thời khắc cô nhìn thấy Vương Lệ Hằng, Lâm Thanh Mai trong đầu nhiệt huyết dâng lên, xém chút nữa đã tiến lên ôm chặt lấy Vương Lệ Hằng hô to một tiếng mẹ.



Nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế được, dù sao trong đầu cô cũng đã luyện tập không biết bao nhiêu lần rồi, Lâm Thanh Mai ngăn lại giọt nước mắt đau đớn, dùng nụ cười che đi sự kích động khi nhìn thấy mẹ, cô cười nói: "Chào dì, con là Đông Phương Diễm... "



“Hoan nghênh, hoan nghênh, mau vào nhà đi” Vương Lệ Hằng rất niềm nở chào đón Lâm Thanh Mai vào nhà.



Sau khi hai người vào nhà, Lâm Thanh Mai đặt những đồ đã mua vào bếp, vốn dĩ cô muốn nấu cho Vương Lệ Hằng vài món ăn, nhưng Vương Lệ Hằng lại nói không thể để khách làm bữa được.



Vương Lệ Hằng bảo Lâm Thanh Mai ngồi trong phòng khách xem TV, trên bàn trà bày đầy hoa quả còn có bày thêm các loại kẹo và sôcôla nhập khẩu.



Bà dặn dò Lâm Thanh Mai đừng khách khí mà tùy ý ăn uống, không lâu sau thì Vương Lệ Hằng liền tự mình xuống bếp bận rộn nấu nướng.



Lâm Thanh Mai đành cất những đồ mình đã mua vào tủ lạnh.



Vương Lệ Hằng đang bận rộn trong bếp tâm tình rất tốt, Lâm Thanh Mai đứng cách mẹ cô không xa nhìn bà nấu nướng, hai mắt không kìm được mà đỏ hoe.



Một giờ sau, trong lúc đợi đồ ăn được dọn ra Lâm Thanh Mai đã lén vào nhà vệ sinh khóc thầm hai lần.



Lúc này Lâm Thanh Mai cùng Vương Lệ Hằng đều yên lặng ngồi trong phòng ăn bắt đầu dùng bữa.



Mái tóc hoa râm của Vương Lệ Hằng đã được nhuộm đen, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng trên người khoác lên bộ quần áo hàng hiệu. Tất cả những điều này khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất về mặt vật chất cuộc sống của mẹ cô cũng không tệ, em gái Đồng Dao vẫn rất hiếu thuận với mẹ.



“Diễm, dì gọi con như vậy con có phiền không?” Vương Lệ Hằng cười đồng thời gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát của Lâm Thanh Mai.



Lâm Thanh Mai lấp tức nâng bát cơm lên nhận: “Dì, dì muốn gọi thế nào cũng được, coi con như con gái của dì cũng được!”



“ha ha ha, Diễm con không thấy bất tiện là được, nói thật thì dì không có ấn tượng gì về con, Thanh Mai nhà dì từ nhỏ tới lớn bạn bè không nhiều, ngoại trừ bạn thân nhất là Bảo Bảo dì rất quen thuộc ra, những người bạn khác dì chưa từng nghe con bé nói qua….”



Lời của Vương Lệ Hằng khiến trong lòng Lâm Thanh Mai căng thẳng, cô lập tức trả lời: “Con khi học tiểu học là một học sinh chuyển trường, học chưa được bao lâu liền chuyển đi, nhưng con lúc đó có quan hệ rất tốt với Thanh Mai, có rất nhiều chuyện con cũng biết.”



Vương Lệ Hằng cũng không phải là không tin Lâm Thanh Mai, bà gật đầu nói: “Diễm, ăn cơm đi, ăn đi…”



Sau khi hai người cùng ăn chừng năm phút, Lâm Thanh Mai chủ động hỏi: “Dì à, những năm nay Thanh Mai không ở bên dì, Đồng Dao đối với dì có tốt không?”



Vương Lệ Hằng bây giờ không còn giống như năm đó nhắc đến Lâm Thanh Mai liền khóc, nhưng biểu tình của bà vẫn rất u sầu, giữa hang lông mày khẽ nhăn lại thể hiện nỗi buồn khó nói: “Dao Dao con bé này đối với dì rất hiếu thuận, bây giờ đã thành ngôi sao lớn rồi! Mặc dù số lần về nhà ít đi, nhưng vẫn nhờ trợ lý thường xuyên mua đồ cho dì, những đồ dì mặc trên người bây giờ đều là con gái Dao Dao mua cho, trợ lý của con bé nói cái áo khoác dì đang mặc có giá hơn ba trăm triệu, lúc đó gì quả thực không dám nhận, mặc loại quần áo này trên người dì cảm thấy không yên tâm…”



“Có điều, Dao Dao nói nếu dì không nhận vậy thì con bé kiếm nhiều tiền hơn cũng không có ích gì……ha ha ha, đứa con gái này lúc nào nói chuyện cũng khiến lòng gì thấy ngọt ngào…”



“Haizz, nếu Thanh Mai còn ở bên dì thì thật tốt, hai đứa con gái dì đều có thể gặp, vậy thì đời này của dì không còn gì phải hối tiếc nữa rồi! ” Nét mặt của Vương Lệ Hằng lúc thì vui vẻ lúc lại buồn bã thật mâu thuẫn.



Lâm Thanh Mai không muốn vì chuyện của mình mà khiến mẹ tiếp tục buồn rầu, cô liền an ủi: “Dì à, để con kể dì nghe một chuyện, Thanh Mai lúc nhỏ một lần tan học về nhà, con cùng cô ấy đi ngang qua một gian hang xem bói, lúc đó ông thầy bói già kéo Thanh Mai lại nói vào lúc cô ấy hai lăm tuổi sẽ gặp một đại nạn, nhưng sau đại nạn này mọi sự sẽ vô cùng thuận lợi đại phú đại quý! Lúc đó chúng con chỉ cảm thấy ông thầy bói này nói mò, nhưng bây giờ ngẫm lại liền thấy có ý nghĩa…”



“Cho nên Thanh Mai nhất định sẽ gặp dữ hóa lành! Sớm muộn gì cô ấy cũng quay lại tìm dì! ” Lâm Thanh Mai đặt tay lên tay của Vương Lệ Hằng tràn đầy tự tin nói.



Lâm Thanh Mai trong lòng vạn phần xúc động, mấy lần suýt chút muốn bại lộ thân phận, nhưng cứ nghĩ tới con trai Asa, cô liền nghiến răng nghiến lợi kìm giữ lại.



Mẹ, mẹ hãy đợi con thêm một thời gian nữa, đợi tới khi Asa thực sự chấp nhận con rồi, con sẽ công khai thân phận!



Mẹ, con thật lòng xin lỗi! Xin mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỉ của con gái!



Chỉ cần Asa chấp nhận cô, tất cả những người khác cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận khuôn mặt mới này của cô, cho dù nhất thời không thích ứng được, nhưng qua thời gian dài rồi họ cũng sẽ dần dần tiếp nhận cô



Nhưng con trai Asa của cô thì khác, cậu bé mới hơn sáu tuổi, điều làm Lâm Thanh Mai lo lắng nhất chính là không thể vượt qua nổi cửa ải của con trai mình!



Suy cho cùng trong ấn tượng của Asa, những bức ảnh Lập Gia Khiêm cho con trai xem đều là ảnh cũ của cô, đều là dáng vẻ trong quá khứ.



Cô thật không dám mạo hiểm như vậy!



Trong mắt Vương Lệ Hằng liền ánh lên vài tia nước mắt: “Diễm, thật vậy sao? Ông thầy bói đó thực sự nói như vậy sao?”



Lâm Thanh Mai ngữ khí tràn đầy tự tin nói: “Là Thật! Dì à, dì hãy tin con! Con tuyệt đối không đem chuyện này ra nói đùa! Chúng ta hãy nhẫn nại đợi Thanh Mai trở về, cho nên dì nhất định phải bảo trọng thật tốt, dì còn có con gái Đồng Dao, cháu ngoại Asa nữa!”



“Đúng vậy, Dì còn có cháu ngoại Asa…”



Vương Lệ Hằng vừa nói vừa lau nước mắt, khóe miệng mang theo ý cười đầy phấn khởi nói: “Dì nói con nghe, cháu ngoại của dì thật sự là khôi ngô đến mức không có từ nào có thể hình dung được…dì có ảnh chụp của thằng bé, để dì lấy cho con xem!”



Trong lòng Lâm Thanh Mai liền thấy thoải mái, chỉ cần trong cuộc sống của mẹ cô có chuyện có thể khiến bà ấy vui vẻ, vậy thì tâm tình của bà sẽ tốt lên rất nhiều



Vương Lệ Hằng đi vào phòng ngủ mang theo một xấp album ảnh, bà gọi Lâm Thanh Mai tới ngồi trên sô pha xem ảnh, Lâm Thanh Mai đương nhiên trong lòng rất vui vẻ



Chỉ thấy trong mắt Vương Lệ Hằng đầy tự hào kể về từng bức ảnh của Asa ở từng độ tuổi khác nhau, trái tim của Lâm Thanh Mai cũng mềm nhũn rối bời, cô phải len lén lau nước mắt vài lần.



May thay Vương Lệ Hằng mải nói chuyện vui vẻ cũng không để ý nhiều đến động tác nhỏ của Lâm Thanh Mai.



Khi mở tới bức ảnh chụp chung của Lập Gia Khiêm cùng Asa, Vương Lệ Hằng thốt lên đầy phấn khích: “Đây là con rể dì! Thế nào, có phải là trước giờ con chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào tuấn tú thế này? Con gái Thanh Mai của cô cũng không biết là lấy may mắn ở đâu ra, được một người đàn ông vừa tuấn tú vừa có tiền nhìn trúng…”



Lâm Thanh Mai nhìn Lập Gia Khiêm dùng biểu tình người ba nhìn Asa, trong lòng cũng lăn tăn, cô bình tĩnh hỏi: “Dì à, theo con biết anh ta đã cùng Vương Gia Linh kết hôn rồi, dì sao lại gọi anh ta là con rể vậy? huống hồ anh ta cũng chưa từng kết hôn với Thanh Mai”



Lời của cô cũng không khiến Vương Lệ Hằng tức giận, Vương Lệ Hằng giải thích: “Diễm, dì nói thật với con, thực ra hôn lễ của Gia Khiêm cùng Vương Gia Linh là giả, bọn họ chưa từng đăng kí kết hôn, năm đó chỉ là tổ chức một hôn lễ giả, Gia Khiêm đã nói qua ngọn nguồn với dì, nó cùng với Vương Gia Linh kết hôn kỳ thực chủ yếu là vì Asa, bởi vì Asa rất phụ thuộc vào Vương Gia Linh…”



“Vương Gia Linh này là một thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, nếu cô ấy cứ sống trong biệt thự của Gia Khiêm sẽ bị người ngoài đàm tiếu, cha mẹ Vương Gia Linh cũng có ý kiến, Gia Khiêm còn nói vào thời điểm đó Vương Gia Linh bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng cho nên muốn giúp cô ấy, kỳ thực chính là dành nhiều thời gian hơn ở bên cô ấy. Vì vậy trong mắt dì Gia Khiêm vẫn là con rể của dì, dì đang đợi Thanh Mai trở về để tham gia hôn lễ của con bé với Gia Khiêm…”



Vẻ mặt mong đợi của Vương Lệ Hằng khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy khó chịu, trong lòng thầm nói: Mẹ, Vương Gia Linh đã mang thai rồi.



Nhưng Lâm Thanh Mai không muốn phá hủy giấc mộng đẹp của Vương Lệ Hằng, cô đành chọn cách im lặng.



Cô cứ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha như vậy, nghe mẹ cô nhẹ nhàng kể về những câu chuyện ngắn của người già.



Bất tri bất giác Vương Lệ Hằng đã kể được hai tiếng.



Đợi tới khi Vương Lệ Hằng chú ý lại, bà ngượng ngùng: “Ôi trời Diễm, con xem cái miệng này của dì đã đến tuổi này rồi chỉ thích lải nhải, con đừng thấy lạ nhé, đều để con nghe đến phiền rồi phải không? “



Mẹ, mẹ nói có nhiều nữa con đều không thấy phiền



Lâm Thanh Mai cười lắc đầu: “Dì à, con thích nghe dì nói chuyện”



Vương Lệ Hằng ha ha cười, vừa định lại nói gì, lúc này chuông cửa liền vang lên.



“Diễm, dì đi trước mở cửa trước.....” Vương Lệ Hằng cười đứng lên bước chân vội vàng đi đến trước phòng khách.



Qua không lâu, Lâm Thanh Mai ngồi trên ghế sô pha trong phòng, cô rõ ràng nghe thấy Vương Lệ Hằng nói một câu: “Hoàng Khôi, sao con lại tới đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK