CHƯƠNG 137: NỤ HÔN SAY LÒNG NGƯỜI
Bởi vì tức giận, trông Đường Tinh Khanh có vẻ vô cùng lạnh lùng, mỗi một câu nói của cô như nện mạnh vào nội tâm anh, đâm vào trong cốt tủy, khiến anh đau đớn tới mức không muốn sống nữa.
Nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, Đông Phùng Lưu hé miệng, lại phát hiện ra cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra, cũng nuốt không trôi, nghẹn lại khiến người ta khó chịu, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Đông Phùng Lưu ngây ra một lúc, hốc mắt anh ửng đỏ, nhịn mọi thống khổ dữ dội xuống, mở miệng một cách khó nhằn, anh nói với Đường Tinh Khanh: “Nhưng… Anh cũng đã tha thứ chuyện mà mẹ em làm với nhà anh, em hãy…”
Ý của Đông Phùng Lưu là, anh đã bỏ qua hết mọi hận thù trước kia, cho em một cơ hội, tại sao em không thể buông được hận thù hiện tại xuống, cho anh một cơ hội chứ?
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh sửng sốt trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ ra rằng, đây là hai chuyện khác nhau, liền lạnh lùng chế nhạo Đông Phùng Lưu: “Vốn dĩ chuyện này là lỗi của anh! Ân oán giữa mẹ tôi và nhà anh là chuyện của thế hệ trước, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh phải cuốn lấy nó như vậy! Bây giờ anh dùng cái này để trao đổi với tôi, anh có xứng không?!”
“…”
Đông Phùng Lưu hoảng hốt lùi về sau hai bước. Anh nhìn Đường Tinh Khanh trước mặt mình, như thể như chưa từng quen biết cô.
Hoặc là, anh chưa từng hiểu con người của Đường Tinh Khanh, cũng chưa từng quan tâm cô, vậy nên mới không biết rằng cô lại hận anh sâu đến vậy, tới mức khắc vào trong đáy lòng, chẳng lẽ anh đáng phải nhận tất cả sao?
Chẳng lẽ anh cứ thế mà từ bỏ sao?!
Không thể nào!!!
Đông Phùng Lưu anh không thể từ bỏ được!!!
“Không!” Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, vẻ mặt kiên quyết: “Tiểu Khanh, cho dù em có hận anh thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay em! Em hãy tin anh, anh bằng lòng dùng mọi thứ để bồi thường những tổn thương em đã phải gánh chịu! Em không tha thứ cho anh cũng không sao, anh sẽ chờ! Cho dù em bắt anh phải chờ cả đời, anh vẫn sẽ chờ tới ngày em tha thứ cho anh!”
“Hừ! Đừng có giả vờ giả vịt nữa, tôi không để anh lừa đâu!” Đường Tinh Khanh quay đầu đi, cô không muốn nhìn thấy sự hối hận cũng như dáng vẻ như thể phải chịu tổn thương sâu sắc của anh.
Đừng đùa nữa! Đông Phùng Lưu, lúc anh làm tôi tổn thương, lúc anh giết bố tôi, rồi lại hại anh Vinh Hiển, sao không nghĩ tới những cái này!
Hiện tại anh sắm vai kẻ đáng thương, bộ dạng bị thương đó là để cho ai xem?! Lúc anh làm tổn thương tôi, tôi đau khổ hơn anh bây giờ nhiều!
Đau không? Phải đau mới được, tôi muốn anh phải đau đớn tới mức không thiết sống thế đấy, đây là điều điều mà anh nên hứng chịu!
…
Tình thế căng thẳng đó kết thúc không mấy vui vẻ gì. Ngày hôm sau, Đông Phùng Lưu vẫn tới thăm Đường Tinh Khanh như thường ngày, còn nhiệt tình hơn trước kia.
Bây giờ Đường Tinh Khanh thấy anh là thấy phiền. Tối hôm qua đã nói rõ lắm rồi mà, chẳng lẽ anh còn chưa chịu từ bỏ sao?
Hôm nay Đông Phùng Lưu tới là để trao lại miếng ngọc bội vốn là của Đường Tinh Khanh cho cô. Lúc đầu Đường Tinh Khanh không muốn để ý tới Đông Phùng Lưu, nhưng nhìn thấy miếng ngọc bội, sống mũi cô không khỏi thấy cay cay.
Đây là miếng ngọc bội gia truyền, cũng là thứ duy nhất mà bố cô để lại cho cô. Giờ đây bố cô đã mất, chỉ còn mình cô sống lẻ loi trên cõi đời này.
Nhận lấy miếng ngọc bội trên tay Đông Phùng Lưu, vừa chạm vào Đường Tinh Khanh liền thấy cảm xúc dâng trào, không nhịn được rơi lệ: “Bố ơi… Bố ơi…”
Thấy Đường Tinh Khanh khóc thê lương như thế, Đông Phùng Lưu rất đau lòng, anh muốn tới gần ôm cô vào lòng để an ủi cô, nhưng cũng biết lúc này Đường Tinh Khanh sẽ không để anh chạm vào cô.
“Anh tránh ra!!!” Đường Tinh Khanh hét lên.
Dưới sự lúng túng ấy, Đông Phùng Lưu chỉ đành kể lại ngọn nguồn mọi chuyện liên quan tới bố của Đường Tinh Khanh cho cô: “Thật ra hôm em nhìn thấy giấy báo tử của bố em, anh cũng mới biết chuyện ông ấy qua đời… Anh cũng không dễ chịu gì với chuyện của bố em, người đã mất rồi, em đừng buồn…”
Đông Phùng Lưu vừa nói vừa bước tới vỗ lưng Đường Tinh Khanh.
Tên cặn bã này, rõ ràng hôm đó nói khác cơ mà!
Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh lấy lại tinh thần từ trong đau thương. Cô lau nước mắt, hất tay Đông Phùng Lưu ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh đừng đụng vào tôi! Tôi không cần anh giả vờ giả vịt an ủi tôi. Tôi nhớ rõ anh đã từng nói những gì với tôi đấy!”
“Hôm đó anh không nên nói như vậy, anh đang nổi nóng nên mới nói thế…” Đông Phùng Lưu còn chưa nói hết lời, Đường Tinh Khanh đã ngắt lời lạnh lùng.
“Đông Phùng Lưu, anh nói đủ chưa? Nếu tôi là anh, tôi sẽ không ở đây làm gai mắt người khác, cũng sẽ không nói như vậy! Cút đi, anh đi nhanh lên! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Vẻ mặt của Đường Tinh Khanh vô cùng cay nghiệt. Giờ phút này, cho dù Đông Phùng Lưu có nói gì cô cũng không tin. Cái xấu của anh đã thành tính nết, in sâu vào đầu Đường Tinh Khanh, không thể nào dứt bỏ được.
Đường Tinh Khanh vừa dứt lời, Đông Phùng Lưu thất vọng xoay người rời đi. Thấy anh chịu nghe lời cô, rời đi trong ngoan ngoãn, Đường Tinh Khanh không khỏi ngẩn người.
Nếu như anh nghe lời tôi sớm hơn một chút, cho dù chỉ tin tôi một câu, mọi chuyện đã chẳng tới mức này.
Đường Tinh Khanh nắm chặt lấy miếng ngọc bội, sự đơn độc và không cam lòng trào lên, cô cúi đầu, để mặc cho nước mắt chảy ra.
Bố ơi… Con nhớ bố lắm…
Sự thương cảm của Đường Tinh Khanh chỉ kéo dài được một lát. Cơ thể cô bỗng bị một người đè xuống, sau đó, một bóng dáng cường tráng áp lên, đôi môi cô bị đoạt lấy.
Khí thế của người đó rất hung hăng, lúc thì ấm áp, lúc thì bá đạo, như thể muốn xơi tái cô, chậm rãi thưởng thức mùi vị trong miệng cô.
“Tinh Khanh… Tinh Khanh… Em đừng khóc… Đừng đuổi anh đi…” Nhân lúc thở, Đông Phùng Lưu thì thào, bàn tay của anh thuần thục chạy khắp người Đường Tinh Khanh, cố gắng khiến cô có cảm giác trước khi cô đẩy anh ra, ra sức khơi gợi cô.
Đường Tinh Khanh rên rỉ một tiếng, bỗng cảm thấy khao khát, đáng chết, cô lại bị Đông Phùng Lưu dụ dỗ…
Nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, Đường Tinh Khanh kinh hoàng, cô đẩy Đông Phùng Lưu ra.
“Đông Phùng Lưu, anh tránh ra… Anh… không được…”
“Yên tâm, Tinh Khanh, anh sẽ không làm gì em, anh biết trong bụng em có con của chúng ta.” Đông Phùng Lưu dịu dàng nói, lúc này anh chỉ muốn cô tha thứ cho anh.
Đúng vậy, con của bọn họ…
Đường Tinh Khanh sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, động tác của Đông Phùng Lưu càng thêm dịu dàng, khiến đầu óc cô dần trở nên mơ hồ. Cô chưa từng được nhận sự dịu dàng, cẩn thận như thế từ Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh chẳng thể chống cự được, không khỏi hùa theo anh.
Thấy cô chủ động, đôi mắt của Đông Phùng Lưu sáng lên, khuôn mặt vui vẻ tột cùng, hôn cô càng thêm dịu dàng.
Hai người dần dần đắm chìm vào sự triền miên giữa hai đôi môi…