Mục lục
Phu nhân tổng tài Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 438: THOÁT KHỎI MÓNG VUỐT QUỶ DỮ




CHƯƠNG 438: THOÁT KHỎI MÓNG VUỐT QUỶ DỮ
Hừ, còn rỗi hơi mà lo chuyện người khác cơ đấy. Nếu Tịch Song mà nghe thấy các người nói nhăng nói cuội như vậy, khéo kẻ bị lột da lại là các người cũng nên.
Thầm mắng vài câu chứ Đường Tinh Khanh cũng không dám lơ là. Cô tiếp tục rón rén rời khỏi đó.
Ở cổng chính của biệt thự chắc chắn sẽ có người của Tịch Song canh gác. Vậy nên Đường Tinh Khanh quyết định trước hết cứ đi vòng ra cổng sau, xem tình hình ở đó thế nào.
Vấn đề là, cổng sau ở đâu nhỉ?
Đường Tinh Khanh lo lắng nhìn xung quanh. Đúng lúc ấy, cô thấy một cục bông mềm mềm đang tiến đến gần mình.
Hóa ra là con cún ban nãy.
Thấy thế, Đường Tinh Khang chợt nhớ đến lời hai tên vệ sĩ kia. Ánh mắt cô chợt sáng lên.
"Cún con à, lần này tính mạng của tao đặt cược cả vào mày đấy. Không được chạy linh tinh nhé, mau về nhà đi nào!"
Nói xong, Đường Tinh Khanh vừa đi theo con cún, vừa thầm mong nó đã chơi chán rồi, sẽ về nhà bếp kiếm đồ ăn.
Bình thường trong phòng bếp ở các biệt thự hầu hết đều có một cánh cửa nhỏ, để tiện mua đồ ăn từ xe chở hàng.
Nếu Đường Tinh Khanh có thể tìm được phòng bếp, chắc chắn sẽ tìm được cổng sau của biệt thự.
Không biết vì lí do gì mà Tịch Song không hề sắp xếp quá nhiều thủ hạ canh giữ bên trong biệt thự. Điều ấy vô tình lại giúp ích cho Đường Tinh Khanh, giúp cô dễ dàng xuống được tầng một, cho đến khi nghe được tiếng dao thái lách cách.
Tìm được rồi!
Đường Tinh Khanh mừng rỡ vô cùng. Cô trốn sau cột nhà, quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh.
Nhưng những thứ ở phía trước cách nơi cô đang trốn một khoảng rất xa nên chỉ có thể thấy được một cách mơ hồ không rõ nét.
"Này, đang làm gì thế hả?"
Giữa lúc cô đang chăm chú quan sát, bỗng có một tiếng nói vang lên từ phía sau, khiến cô suýt nữa giật nảy lên.
Chầm chậm quay đầu lại, Đường Tinh Khanh thấy một phụ nữ to béo đang nhìn mình từ trên xuống.
"Tôi... Tôi là..."
Đường Tinh Khanh cúi đầu, không biết trả lời thế nào.
Mà bất kể cô có nói gì, bà ấy cũng sẽ không tin đâu. Nếu đã vậy cứ đánh ngất là xong, sau đó lấy quần áo của bà ấy, cải trang trốn ra ngoài.
Nhưng mà, giờ cô nên ra tay thế nào đây?
Người phụ nữ kia thấy cô im lặng chẳng đáp, không khỏi nheo mắt lại.
Vốn đầu bếp cũng chỉ phụ trách việc nấu ăn, nên đương nhiên không biết Đường Tinh Khanh là ai.
Giờ bắt gặp cô trông dáng vẻ lúng tung lo lắng như thể chưa trải sự đời, bà ta bèn hỏi: "Cô mới tới đây làm à?"
Hả?
Người phụ nữ kia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi bảo: "Ồ, trông cô xinh quá. Mấy việc ở nhà bếp nặng nhọc lắm, cô làm được không?"
Thì ra đối phương hiểu lầm thân phận của cô.
Đường Tinh Khanh chớp chớp mắt, sau đó gật đầu lia lịa bảo: "Cô cứ yên tâm, cháu không sợ bẩn, cũng không ngại khổ gì cả. Thực ra cháu rất nhanh nhẹn được việc đấy ạ."
"Ừ, vậy đầu tiên cô cứ rửa bát đi đã."
Người phụ nữ nói rồi chỉ vào chậu bát đĩa trước mặt.
"Rửa bát ạ?"
"Sao? Cô sợ khổ à?"
"Không đâu, không đâu ạ. Cháu không nghĩ như thế đâu."
"Cô nghĩ sao cũng được. Nhưng một khi đã đến đây làm việc thì đừng có ngạo mạn nữa. Chăm chỉ làm việc lên."
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ."
"Cố rửa đi nhé, nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại."
Nửa tiếng ấy hả? Qua một lúc nữa thôi là tôi biến mất luôn rồi ấy chứ!
Đường Tinh Khanh cúi đầu xuống, cắn cắn môi, vui mừng khôn xiết.
Sau khi người phụ nữ kia rời khỏi, Đường Tinh Khanh đã nhanh chóng tìm được cổng sau. Cô nóng lòng muốn nhân cơ hội này chuồn ra ngoài.
Nhưng chẳng ngờ, cô đã đánh giá thấp sự cẩn thận của Tịch Song rồi. Ở cổng sau vẫn có người canh gác.
Giờ nên làm gì nhỉ?
Đường Tinh Khanh chau mày ủ dột, trong lòng cũng nôn nóng không yên.
Chẳng đợi cô kịp nghĩ ra cách, đã có người vươn tay đến nhéo tai mình rồi.
"Cô không thèm coi lời tôi ra gì đúng không? Vừa đến làm mà đã bắt đầu lười biếng rồi. Cẩn thận không tôi xào luôn cả cô đấy!"
Đường Tinh Khanh bị nhéo đau, vội vàng giải thích với vẻ mặt vô cùng tội nghiệp: "Không phải đâu, cháu chỉ muốn quan sát xung quanh một chút cho quen. Chẳng may sau này cháu đi lạc lung tung, đụng phải người không nên dây vào thì làm thế nào?"
"Cô lo lắng quá rồi đấy. Cả ngày chúng ta luôn phải bận rộn làm cơm ở nhà bếp, cần gì phải đi ra ngoài."
Lúc ấy, Đường Tinh Khanh lại nhìn về cổng sau cách đó không xa, nói: "Nhưng cháu thấy ở kia có cửa mà, gần phòng bếp lắm, mà còn có người gác nữa. Có phải chỗ đó là chỗ cấm vào không vậy?"
"Cô nghĩ gì vậy hả? Đấy là cửa sau, đến giờ nghỉ thì cô sẽ đi ra từ cổng đó."
"Những lúc khác thì cháu không được ra ngoài ạ?"
"Không hẳn, cứ ba ngày là chúng ta phải đi mua rau một lần. Cô có thể theo xe đi chợ."
Đang nói thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Người phụ nữ liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bảo: "Khéo thật đấy, vừa nói mua rau thì xe đã tới rồi."
Vừa quay lại, nhìn thấy chiếc xe kia, Đường Tinh Khanh đã tìm thấy hi vọng thoát ra khỏi đây.
Cô quay ra nhìn người phụ nữ, tươi cười nịnh nọt bảo: "Để cháu đi cho. Cháu rất biết chọn đồ, có thể mua với giá rất rẻ mà rau lại còn tươi ngon nữa."
Người phụ nữ kia do dự một chút rồi đáp: "Vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội. Nếu ngay cả việc này cô cũng không làm được thì phải cuốn gói đi ngay lập tức!"
"Vâng vâng, cháu nhất định sẽ làm được."
Đường Tinh Khanh hào hứng bước về phía chiếc xe, gật đầu chào tài xế.
Thấy người đi mua thức ăn hôm nay trông có vẻ lạ mặt, tài xế cũng chỉ cười với cô, coi như chào hỏi.
Cô lo lắng bước lên xe. Đến tận khi đã rời khỏi biệt thự, Đường Tinh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô lo lắng lắm hả?"
Tài xế đột nhiên hỏi. Đường Tinh Khanh nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, cười bảo: "Đúng vậy, khó khăn lắm mới có được công việc tốt như thế, đương nhiên là tôi không muốn bị đuổi việc rồi."
Tài xế thật thà cười bảo: "Đừng lo, làm tốt công việc của mình là được rồi. Ông chủ của chúng ta tử tế lắm, chỉ cần làm việc chăm chỉ thì chắc chắn sẽ được đãi ngộ rất tốt."
"Vậy sao?" Đường Tinh Khanh giả vờ cười bảo: "Nhưng tôi nghe bảo ông chủ của chúng ta ghê gớm lắm, lần này còn đụng vào một người có thế lực rất lớn ở thành phố A, nên gặp phải rắc rối lớn rồi."
"Tôi cũng có nghe về chuyện này rồi, đúng là rắc rối vô cùng."
"Thủ lĩnh của bọn họ giờ sống chết thế nào?"
"Cô nói Đông Phùng Lưu sao? Hắn vẫn khỏe lắm. Hai ngày trước, hắn còn tham gia tiệc rượu của giới kinh doanh, trông vẫn phong độ như thường."
Nghe vậy, cô không khỏi mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng như trút được gánh nặng.
May quá, Lưu không sao cả...
Vừa mỉm cười quay đi, Đường Tinh Khanh lại nghe thấy tiếng điện thoại của tài xế vang lên. Cô lập tức lên dây cót tinh thần, ý thức được tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm, không được lơ là.
"Alo, tôi đang lái xe, có chuyện gì thế? Hả, bà bảo cô người mới kia ấy hả? Cô ấy đang ở cạnh tôi. Cô ấy..."
Tài xế còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh đã xông đến giằng tay lái.
Vì còn đang cầm điện thoại nên tay lái dễ dàng bị cô quay một vòng. Chiếc xe vượt khỏi tầm kiểm soát, lập tức nghiêng bánh, vọt tới bên lề đường.
Tài xế thấy vậy trong lòng vô cùng sợ hãi, ném luôn điện thoại di động xuống. Anh ta dùng cả hai tay cố sức cầm lái, đồng thời vội vàng đạp phanh.
Ngay khi tài xế còn chưa hoàn hồn, Đường Tinh Khanh đã mở cửa xe, chạy luôn ra ngoài.
"Này, cô điên hả?"
Tài xế nhìn bóng hình phía xa của cô mà gào lên, lại phát hiện ra Đường Tinh Khanh càng chạy thục mạng hơn. Chỉ trong chốc lát, bóng cô đã biến mất giữa những bụi cây xum xuê.
Đường Tinh Khanh chắc chắn rằng, giờ đây Tịch Song đã phát hiện mình chạy trốn. Vừa rồi hắn gọi điện cho tài xế để sai anh ta đánh ngất mình rồi đưa về cũng nên!
May mà cô nhanh trí, đi trước bọn họ một bước. Sau đó, lại thừa lúc tài xế còn chưa kịp phản ứng, chạy luôn ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK