CHƯƠNG 473: ĐỪNG LÀM TỔN THƯƠNG CÔ ẤY NỮA
“Anh…”
Đông Phùng Lưu ngắt lời Đường Tinh Khanh: “Chơi cả ngày cũng mệt mỏi rồi. Em về nghỉ ngơi đi. Nếu không muốn xuống dưới ăn cơm tối thì anh gọi người đưa đến phòng em.”
Giọng điệu của Đông Phùng Lưu rất bình thản, lại khiến Đường Tinh Khanh càng thấy bất an.
Thấy Đông Phùng Lưu muốn đi, Đường Tinh Khanh vội gọi hắn lại: “Anh đừng làm tổn thương Lam Tuyết nữa được không?”
Đông Phùng Lưu chợt dừng bước, nói bằng giọng trầm thấp: “Vừa rồi không phải chính em đã nói là không muốn nghe anh nói gì, chỉ nhìn anh đã làm gì hay sao? Một khi đã vậy, lời nói của anh còn có tác dụng gì nữa?”
“Ha, nói cũng đúng.”
Đông Phùng Lưu chợt khựng lại, sau đó cất bước rời đi.
Đường Tinh Khanh uể oải tựa lưng lên vách tường, khẽ nhắm mắt lại.
Tại sao họ lại biến thành thế này? Đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, tại sao vẫn chưa thể có được hạnh phúc? Thật sự là khiến người ta nghĩ mãi mà không hiểu…
Đúng lúc Đường Tinh Khanh đang trầm tư thì có người hầu tìm tới cô, nói là Lam Tuyết đã tỉnh lại.
Nghe thấy tin tức này, Đường Tinh Khanh vội vàng đi đến phòng Lam Tuyết ngay tức khắc.
…
“Sao rồi? Bây giờ cậu đã cảm thấy ổn hơn chưa?”
Lam Tuyết khó hiểu nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Tớ đau quá… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ nói vết thương của cậu lại nứt ra. Nhưng cậu đừng lo, sẽ khôi phục từ từ thôi.” Đường Tinh Khanh bất giác liếm môi, hỏi: “Lam Tuyết, có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại bị thương không?”
Lam Tuyết suy nghĩ chốc lát, nét mặt thoáng cứng ngắc, cười nói: “À, đều tại tôi bất cẩn thôi mà. Buổi trưa trời nóng quá, tôi muốn đi tắm vòi sen, lại lỡ chân té ngã. Tôi cứ tưởng đây chỉ là việc nhỏ thôi, không ngờ lại khiến vết thương bị nứt ra.”
“Nếu chỉ bị té thôi thì vết thương sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu!” Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết, nói: “Lam Tuyết, ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu không cần phải kiêng dè gì cả, muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Lam Tuyết cười tự giễu, nói: “Tớ kiêng dè gì đâu, có thể sống tới bây giờ đã là ông trời phù hộ rồi.”
“Đừng nói thế. Không ai có thể khống chế cậu cả. Chờ đến khi cậu lành lặn, tớ sẽ đích thân đưa cậu rời khỏi nơi này.”
Tuy rằng giọng nói của Đường Tinh Khanh rất chân thành, nhưng Lam Tuyết vẫn không ôm hy vọng gì, lắc đầu nói: “Bây giờ đừng nói mấy thứ đó, vẫn nên yên tâm dưỡng bệnh đi.”
Lam Tuyết luôn làm việc lập dị, không ngờ cũng có ngày muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, có thể thấy được cô ấy sợ hãi kẻ gây ra chuyện cỡ nào.
Mà chính Đường Tinh Khanh cũng rất áy náy. Dù sao thì cô cũng đã từng hứa rằng sẽ bảo vệ Lam Tuyết thật tốt, nhưng không ngờ rằng vẫn khiến Lam Tuyết bị tổn thương.
“Xin lỗi.”
Lam Tuyết ngẩn ra, sau đó lắc đầu, cười nói: “Chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu. Cậu đã làm được những gì tốt nhất rồi. Chẳng lẽ tớ còn phải bắt cậu ly hôn với Đông Phùng Lưu chắc.”
Lam Tuyết vừa dứt lời, lập tức nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, thấy cô bỗng ngơ ngác trong chốc lát.
Bàn tay Lam Tuyết đặt dưới chăn chậm rãi siết chặt, thay đổi đề tài đúng lúc: “Đúng rồi, ra ngoài chơi có vui không?”
Đường Tinh Khanh cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đáp: “Đương nhiên là vui rồi. Tơ còn muốn dẫn cậu đi cùng nữa cơ. Nhưng bây giờ xem ra phải chờ sau này thôi.”
Lam Tuyết cũng rất tiếc nuối, lẩm bẩm: “Ở lỳ trong phòng lâu như vậy, trên người tớ sắp mọc nấm luôn rồi. Nói thật, tớ cũng rất muốn ra ngoài đi dạo.”
“Vậy thì cậu lành bệnh nhanh lên. Trong thành phố A có rất nhiều chỗ vui chơi, đến lúc đó tôi làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn cậu đi chơi thỏa thích.”
“Ừ, được.”
Đường Tinh Khanh đắp chăn cho Lam Tuyết, nói: “Bây giờ thì nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói cậu phải tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ miên man.”
“Nhưng tớ vừa tỉnh dậy, bây giờ không ngủ được nữa.”
“Vậy thì nhắm mắt lại đi. Chúng ta tán gẫu một lát.”
Lam Tuyết rất nghe lời nhắm mắt lại, nhưng câu hỏi của cô ta lại rất khắc nghiệt.
“Tinh Khanh, tớ còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này không?”
“Dĩ nhiên rồi, tớ hứa với cậu!”
Giọng Đường Tinh Khanh trở nên phấn khởi, cất cao giọng, như thể đang đáp lại Lam Tuyết, cũng như là đang đáp lại chính bản thân mình vậy.
“Tớ còn chưa muốn chết đâu. Không phải vì tớ sợ chết, mà vì tớ còn có nguyện vọng chưa được hoàn thành.” Lam Tuyết chợt dừng lại trong chốc lát rồi hỏi: “Tớ đã từng kể cho cậu nghe chưa nhỉ? Tại sao tôi lại muốn ở lại công ty MG ấy?”
Đường Tinh Khanh gật đầu nói: “Kể rồi, cậu nói là cậu muốn thực hiện ước mơ của người nào đó.”
“Nhưng chắc chắn tớ chưa nói cho cậu nghe ước nguyện của anh ấy là gì đâu nhỉ.” Lam Tuyết nhớ lại quá khứ, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Người ấy là bạn cùng lớp với tớ, là đồng nghiệp của tớ, đồng thời cũng là chiến hữu của tớ. Chúng tớ quen biết rất nhiều năm. Tớ biết anh ấy là kẻ cuồng công việc, cũng biết để bắt được ông Đường, anh ấy đã phải trả giá cỡ nào.”
“Thật ra ban đầu, người chấp hành nhiệm vụ nằm vùng là anh ấy. Nhưng trong một lần đuổi bắt tội phạm, anh ấy bại lộ, bị người của ông Đường đẩy xuống biển, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích.”
Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng bây giờ nhắc lại, Lam Tuyết vẫn cảm thấy trái tim đau đớn.
Nghe cách mà Lam Tuyết miêu tả người kia, có ngọt ngào, cũng có đau đớn, Đường Tinh Khanh lập tức biết đối với Lam Tuyết mà nói, người kia có ý nghĩa như thế nào.
Lam Tuyết hít sâu một hơi, nói tiếp: “Đây cũng là lý do mà tại sao tớ nhất định phải bắt được ông Đường. Chỉ có đưa ông Đường ra trước công lý thì mới an ủi vong linh anh ấy được.”
“Thì ra là thế, chẳng trách cậu lại liều mạng như vậy.”
“Cậu có người cậu yêu, tớ nghĩ cậu có thể hiểu cho tâm trạng của tôi. Nhưng tớ không hiểu tại sao Đông Phùng Lưu lại không chịu đưa bằng chứng phạm tội của ông Đường cho tôi. Đây là sự lựa chọn của anh ta, tớ không thể bắt buộc anh ta được. Nhưng nếu anh ta đã không chịu đưa cho tớ thì tớ cũng có thể dùng cách của mình để tìm được nó. Bây giờ tớ còn chưa khỏi hẳn, chờ tới khi tơ khỏi hẳn rồi, tớ nhất định phải về thành phố B để tìm chứng cứ.”
Đường Tinh Khanh giật nẩy mình, vội nói: “Không được, thân phận của cậu đã bại lộ rồi! Nếu trở về nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Không phải chỉ có cậu mới bắt được kẻ xấu, cậu cũng có thể lùi về tuyến hai để hỗ trợ mà.”
Lam Tuyết vẫn khăng khăng một mực, lắc đầu nói: “Không ai hiểu được tính nết và thói quen của ông Đường hơn tớ. Nếu tớ rút khỏi vào lúc này thì công sức trước đó sẽ trôi theo dòng nước hết. Người mới gia nhập cũng cần thời gian để thích ứng. Trong khoảng thời gian đó đủ để đánh mất rất nhiều cơ hội. Tớ không có lợi thế. Tớ nhất định phải bắt được ông Đường.”
“Thế còn cậu? An nguy của cậu thì sao?”
Lam Tuyết cười, nói với vẻ không để ý: “Tớ không sao hết. Đã chết một lần rồi thì còn gì phải sợ nữa.”
“Đừng nói vậy. Cậu nói vậy sẽ khiến tôi áy náy lắm. Dù sao thì cũng là vì tớ nên cậu mới nằm ở đây.”
“Đừng áy náy, đây đều là tại tớ tự chuốc lấy, không trách ai cả. Thật sự, tớ không trách cậu đâu, cũng không trách Đông Phùng Lưu, chỉ trách tớ không đủ khả năng thôi.”
“Tớ…”
Lam Tuyết vỗ lên mu bàn tay của Đường Tinh Khanh, ngáp một cái rồi nói: “Rồi, không tán gẫu nữa. Tớ hơi mệt rồi.”
Biết rõ đây chỉ là cái cớ của Lam Tuyết, nhưng Đường Tinh Khanh lại không thể làm gì được.
Đường Tinh Khanh hít sâu một hơi, nói: “Thế thì cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi trước đây. Mai tớ lại đến thăm cậu nhé.”
“Ừ, được.”
Chờ cho Đường Tinh Khanh chậm rãi rời đi, Lam Tuyết lập tức mở mắt ra, đâu còn nhìn thấy một chút tình cảm trong mắt cô ta nữa.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện