Mục lục
Phu nhân tổng tài Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 457: VU OAN HÃM HẠI




CHƯƠNG 457: VU OAN HÃM HẠI
Thấy Lam Tuyết nhích lại gần mình, Bạch Đóa Đóa lui lại từng bước về phía sau, đồng thời nói: "Cô... cô đừng có lại đây!"
"Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như bạn học, cùng nói chuyện đi, thuận tiện tính luôn nợ cũ nợ mới!"
Sắc mặt Lam Tuyết lạnh lùng, giơ tay lên túm lấy Bạch Đóa Đóa.
Bạch Đóa Đóa ra sức giãy giụa người, còn không quên đe dọa đối phương: "Giờ tôi đã là người bên cạnh ngài Đường, cô dám đụng tới tôi à!?"
"Ngài Đường là cái thá gì, chẳng mấy chốc ông ta sẽ rớt đài thôi. Ai dính líu quan hệ với ông ta, kẻ đó bị xui xẻo. Nói thế nghĩa là giờ tôi dạy dỗ cô chút đỉnh, ngược lại là giúp đỡ cô đấy."
"Con đàn bà điên rồ này, mày đang nói hươu nói vượn gì đấy!"
"Tao có nói hươu nói vượn hay không, sớm muộn gì mày cũng biết. Nhưng bây giờ, mày phải trả cái giá lớn vì hành vi ngu xuẩn của mình!"
"Mày..."
Bạch Đóa Đóa còn chưa nói xong thì trước mắt đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mặt Lam Tuyết không chút thay đổi đeo bao tay vào, cô cúi người nhấc Bạch Đóa Đóa lên, nhét vào một cái rương cực lớn...
....
Trải qua chuyện ngày hôm đó, Đường Tinh Khanh có thể cảm nhận rõ được Lam Tuyết phát sinh thay đổi.
Tuy rằng vẫn cười vẫn nói nhưng Lam Tuyết làm việc càng ngày càng nóng vội, đối với chuyện gì cũng không còn kiên nhẫn.
Đường Tinh Khanh cũng chủ động đi tìm Lam Tuyết trò chuyện, hy vọng có thể làm cô ấy thông suốt.
Nhưng Lam Tuyết lại nói mình không sao, còn nói rằng Đường Tinh Khanh nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ nhiều rồi? Chưa chắc.
Ngày hôm đó, khóa huấn luyện kết thúc, Lam Tuyết và Đường Tinh Khanh cùng trở về phòng tắm gội.
Bởi vì một lần chỉ có một người vào tắm, Lam Tuyết để Đường Tinh Khanh vào trước, đợi cô tắm xong thì mình vào sau.
Gột sạch một thân đầy mồ hôi và mệt mỏi, Lam Tuyết mặc áo tắm bước ra ngoài nhưng lại phát hiện không thấy Đường Tinh Khanh đâu nữa.
"Không phải đã nói tắm xong thì đi ăn cơm sao, cô gái này chạy đâu mất rồi?"
Lam Tuyết vừa lau tóc vừa bước đến cửa sổ nhìn xuống dưới.
Mà vừa nhìn thì phát hiện ra hai cái bóng quen thuộc.
Là quản lý Trương và Đường Tinh Khanh.
"Cái tên khốn này, không ngờ còn dám dây dưa với Tinh Khanh!"
Con ngươi Lam Tuyết híp lại, ném khăn tắm đi rồi lao khỏi phòng.
Dưới lầu ——
Quản lý Trương nhớ thương Đường Tinh Khanh đã lâu, giờ nhìn thấy người con gái trước mắt như đóa phù dung mới hé, lòng không nhịn được mà nhộn nhạo.
Kiểu nhìn ngó trần trụi của đối phương khiến Đường Tinh Khanh vô cùng phản cảm. Cô lên tiếng đầy vẻ không kiên nhẫn: "Quản lý Trương tìm tôi có việc?""
"Đừng lạnh lùng như thế mà. Anh vì em mà lại bị giám đốc quở trách, còn bị trừ tiền thưởng nửa năm. Anh làm việc nhiều năm thế, chưa từng bị trách phạt như vậy. Chuyện này thật sự là sỉ nhục trong cuộc đời làm việc của anh."
"Nhưng mà, tuy rằng tủi thân chút đỉnh nhưng anh vẫn không bán đứng em, còn phối hợp với Lam Tuyết diễn kịch bảo vệ em bình an vô sự. Sao rồi, phần tình nghĩa anh dành cho em, em hẳn có thể nhìn ra nhỉ!"
Nói xong, quản lý Trương trưng vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Đường Tinh Khanh, đợi chờ hành động yêu thương nhung nhớ của cô.
Sau ngày hôm đó, quản lý Trương vẫn luôn chờ Đường Tinh Khanh tới cảm ơn mình. Nhưng đợi rất lâu, vẫn không đợi được tin tức của cô, cuối cùng đành chủ động đưa thân tới cửa, xem thử Đường Tinh Khanh có ý gì.
Nhưng trên thực tế, thứ đợi chờ quản lý Trương lại là vẻ lạnh lùng và không đếm xỉa gì tới của Đường Tinh Khanh.
Sự trầm mặc của Đường Tinh Khanh khiến quản lý Trương thấy không còn bậc thang để xuống. Gã ta thay đổi nét mặt, đe dọa nói: "Có phải cô cảm thấy tôi không nỡ làm gì cô? Cho cô cái thang mà cô bước tới trời luôn à? Nói cho cô biết, nằm trong bàn tay tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, cô sẽ là Bạch Đóa Đóa tiếp theo!"
"Quản lý Trương có ý gì đây?"
"Cô thông minh như thế, không thể không hiểu."
Cười lạnh một tiếng, Đường Tinh Khanh nói: "Ngài đánh giá cao tôi rồi, tôi thật sự không biết làm thế nào. Hay là, ngài gợi ý cho tôi một chút?"
Lấy trong túi áo ra một cái thẻ phòng đưa cho Đường Tinh Khanh, quản lý Trương nói: "Anh đã xin phép nghỉ cho em rồi, chiều nay tới đây tìm anh."
Nụ cười dâm đãng của quản lý Trương khiến Đường Tinh Khanh buồn nôn. Nếu trên tay cô có chén nước, chắc chắn sẽ không do dự hắt lên mặt gã.
Trong khoảnh khắc hai người đang giằng cô, một bàn tay nhỏ nhắn vươn tới cầm lấy thẻ phòng.
Nhìn địa chỉ phía trên, Lam Tuyết huýt sáo một tiếng rồi nói: "Nghe nói điều kiện nơi này không tồi, chỉ là giá cả cũng xa xỉ lắm. Xem ra, quản lý Trương đã dốc túi rồi nha."
Quản lý Trương tức giận nhìn Lam Tuyết, sắc mặt gã ta xanh mét.
"Đưa đồ cho tôi."
"Không phải là anh đưa cho Tiểu San à? Tôi giúp cô ấy bảo quản."
"Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không cần cô lắm chuyện xen vào!"
Nói xong, quản lý Trương vươn tay tới muốn cướp.
Nhưng tốc độ của gã ta còn xa mới bằng Lam Tuyết, dùng hết sức mình phóng tới vẫn chụp hụt, suýt nữa còn ngã chổng vó.
Xoay người lại cười nham nhở, Lam Tuyết nói: "Quản lý Trương, có thời gian đùa giỡn với nữ học viên chẳng bằng rèn luyện thân thể bên dưới của mình cho khỏe đi, tránh ngày nào đó mệt mỏi quá độ lăn ra chết trên giường!"
Nói xong, Lam Tuyết kéo Đường Tinh Khanh đi, không để ý tới quản lý Trương đã tái mét mặt.
Đáng ghét, con nhỏ này dựa vào cái gì mà dám hung hăng như thế trước mặt mình!
Quản lý Trương giận dữ, cũng kệ cấp trên đã dặn dò cái gì, gã ta chỉ muốn Lam Tuyết biến mất khỏi tầm mắt mình, không thể phá hoại chuyện tốt của gã nữa.
...
Kết thúc một ngày huấn luyện, Lam Tuyết quay lại phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thấy Lam Tuyết không vui lắm, Đường Tinh Khanh lại muốn dỗ cho cô vui vẻ, biết được cô ấy thích uống rượu, Đường Tinh Khanh lập tức xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua hai chai.
Cộc cộc...
Nghe thấy tiếng đập cửa, Lam Tuyết còn tưởng rằng Đường Tinh Khanh quay về. Lúc mở cửa ra cô còn bực bội, cô gái này có chìa khóa, làm trò gì mà không tự mở đi.
"Tớ nói chứ, có phải cậu lại quên chìa khóa..."
Lam Tuyết còn chưa nói xong thì đã thấy vài người xông tới, chưa nói năng gì đã xông vào lật đông lật tây.
Lam Tuyết nhíu chặt mày, cô nhìn đám người như ruồi bọ không đầu kia chất vấn: "Này, các cô làm gì đấy!"
Đối phương không để ý tới Lam Tuyết, tìm tòi một hồi thì nghe thấy một người hô lên: "Tìm thấy rồi!"
Nói rồi người đó lấy một túi nhỏ đưa cho kẻ cầm đầu.
"Lam Tuyết, tốt nhất là cô giải thích tại sao trong phòng cô lại có những thứ này."
Ánh mắt liếc tới, dường như Lam Tuyết đã biết những người này muốn làm chuyện gì.
Khoanh tay ôm lấy ngực, Lam Tuyết cũng không tức giận vì bị hãm hại, vẫn bình thản như trước, cô nói: "Đó không phải đồ của tôi, tôi thậm chí không biết đó là gì."
"Ha, nhân chứng vật chứng đều có mà cô còn muốn giả ngu sao? Đây chính là thuốc phiện, một khi dính vào nó, cô đừng mong sống tiếp trong công ty MG nữa!"
"Cái gì mà nhân chứng vật chứng có đủ, các cô không nói hai lời đã xông vào, lật qua lật lại, tôi còn thấy đây là các cô cố ý vu oan hãm hại tôi đấy!"
"Thật ngu dốt, đã làm sai chuyện không biết hối cải còn quay qua vu cáo người khác. Người như vậy, căn bản không xứng làm thực tập sinh!"
"Vậy các cô đổi trắng thay đen thì có tư cách ở lại hả?" Lam Tuyết khinh thường hừ một tiếng, cô nói: "Tôi biết, có người sai khiến các cô làm vậy, đúng không! Người kia còn hứa hẹn những lời đủ để các cô làm việc này, đúng không! Chỉ là làm việc trái lương tâm, các cô không chột dạ sao!"
Thái độ của Lam Tuyết nghiêm nghị, khiến vài người phải lùi ra phía sau, khí thế cũng yếu đi nhiều.
Truyện mua bản quyền up trên app mê tình truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK