CHƯƠNG 437: TỰ THÂN VẬN ĐỘNG
Nếu không thể dựa vào người khác thì dựa vào chính bản thân mình cũng đủ rồi. Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, có lẽ bây giờ xuống giường đi lòng vòng một chút cũng không sao đâu.
Vén chăn lên, Đường Tinh Khanh vịn vào một góc bàn, chậm rãi ngồi dậy.
Tuy chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực của cô. Thậm chí có nhiều lần, cô mệt mỏi đến độ tưởng như sắp ngất đi.
Đường Tinh Khanh cũng biết cô làm được đến vậy đã là tốt lắm rồi. Nếu giờ cô còn cố sức đứng lên nữa thì nhất định sẽ ngã ngay lập tức.
Vết thương còn chưa khỏi mà lại bị ngã nữa thì thể nào cũng lại phải nằm trên giường thêm nửa tháng.
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh không liều lĩnh đứng dậy, chỉ ngồi yên một lúc rồi lại nằm xuống giường.
Cô vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ cũng lập tức kéo đến. Mí mắt Đường Tinh Khanh trĩu nặng, suýt nữa thì thiếp đi mất.
Nhưng cô không chịu thả lỏng để chìm vào giấc ngủ mà gắng giữ mình tỉnh táo.
Không được, cô đã ngủ nhiều như vậy rồi, mà bác sĩ còn tiêm thêm thuốc an thần cho cô làm gì nữa chứ? Nếu bây giờ lại ngủ tiếp, nhất định cô sẽ ngủ đến mức ngơ ngẩn mất thôi.
Trong lúc mơ màng, Đường Tinh Khanh bỗng nhớ đến lời nói của bác sĩ, đôi mày chợt nhíu lại.
Chắc chắn đó là ý muốn của Tịch Song. Chỉ vì khống chế cô, hắn đã dùng đến cách khốn nạn như vậy! Tịch Song, anh liệu hồn cho tôi, nhất định tôi sẽ...
Đường Tinh Khanh còn chưa mắng hắn xong, đã lâm vào mê man rồi thiếp đi mất.
Căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Nhưng trong lúc ấy, ngoài phòng lại vang lên tiếng nói chuyện.
Vệ sĩ canh gác trước cửa nhìn vào phòng, hất hàm hỏi bác sĩ: "Lại ngủ à?"
Bác sĩ gật đầu, bảo: "Ừ, lại ngủ rồi."
Tên vệ sĩ lập tức cau mày, bực mình đáp: "Chẳng biết đại ca nghĩ gì mà giữ một đứa con gái giở sống giở chết lại như thế. Mà nghe bảo cuộc chiến lần này, chúng ta thất bại cũng là do ả cả."
"Chỉ vì ả mà không biết bao nhiêu anh em của chúng ta phải chết. Giờ không thể giết ả để xả giận, lại còn phải đứng đây bảo vệ ả thật cẩn thận. Đúng là điên đầu mà."
Bác sĩ nghe vậy bèn vỗ vai hắn, khuyên lơn: "Đừng phàn nàn nữa, cô ta là người ông chủ yêu thương nhất. Thôi, tôi đi làm việc đây."
"Ừ."
Bác sĩ rời khỏi đó còn tên vệ sĩ kia vẫn còn phải tập trung làm việc.
Đứng trước cửa, hắn buồn chán, lẩm bẩm vài câu: "Cô ta sống giở chết giở như vậy, cũng chẳng trốn thoát được, còn bắt người khác đứng canh chừng để làm gì không biết. Đúng là rỗi hơi!"
Hắn càng nghĩ càng bực mình. Nhưng bởi không dám cãi lệnh của Tịch Song, nên hắn chỉ đành tiếp tục đứng canh cửa.
...
Sau nhiều ngày tìm hiểu, Đường Tinh Khanh phát hiện người làm và bác sĩ sẽ chỉ xuất hiện ở những thời điểm nhất định trong ngày.
Nếu cô không nhấn chuông gọi thì người làm sẽ chỉ mang thức ăn đến vào giờ quy định. Còn những lúc khác không hề nhìn thấy bóng dáng của họ.
Về phần bác sĩ, vào sáng và tối mỗi ngày anh ta đều đến kiểm tra sức khỏe cho cô, tiện thể tiêm thêm thuốc an thần để cô chịu ngủ yên.
Mà đây cũng là việc khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy tức giận nhất.
Chỉ cần bị tiêm thuốc thì mọi tính toán của cô đều chỉ đành thực hiện trong giấc mơ.
Tuy vậy, điểm không thuận lợi này cũng lại chính là ưu thế của cô. Bởi tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tinh Khanh bị tiêm thuốc an thần hằng ngày, nên không để tâm quá nhiều, tiện cho cô bí mật hành động.
Chỉ có điều, cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cái thứ thuốc an thần đáng ghét này?
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi còn tỉnh táo, Đường Tinh Khanh bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Thế rồi cuối cùng, cô cũng nghĩ ra một cách.
...
Lại một lần nữa, sau khi kết thúc quá trình kiểm tra, bác sĩ như thường lệ lấy kim tiêm ra chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho Đường Tinh Khanh.
"Sao cứ tiêm mãi vào một chỗ thế hả? Da tôi sưng hết lên rồi đây này, tiêm chỗ khác đi."
Đường Tinh Khanh bắt bẻ, khiến bác sĩ không khỏi nhíu mày lại.
"Vậy cô muốn tiêm vào đâu?"
"Vào đây đi."
Đường Tinh Khanh mất kiên nhẫn chìa tay ra. Nhưng vừa thấy anh ta định tiêm, cô đã vội vàng hét lên: "Này! Nhẹ thôi chứ!"
Trước phản ứng của cô, bác sĩ ngao ngán đáp: "Tôi còn chưa tiêm mà."
"Chưa tiêm tôi đã biết là sẽ rất đau rồi. Tôi chẳng hiểu, thế quái nào mà anh làm bác sĩ được hả? Tịch Song hẳn là bị mù nên mới tuyển trúng anh!"
Bác sĩ này dù sao cũng là danh y lừng lẫy một phương. Vậy nên khi bị Đường Tinh Khanh làm khó, anh ta tức giận gạt tay, bực mình bảo: "Cô không hài lòng với tôi thì thôi, để tôi gọi người khác đến hầu hạ cô cho khỏe."
"Hừ, tôi cũng đang muốn thế đấy!"
Bác sĩ không nói thêm gì cả, dọn đồ đi ngay lập tức.
Mà lúc này, khóe miệng Đường Tinh Khanh đã nở nụ cười tinh quái. Cô lại nằm xuống giường.
Một lúc sau, lại có một bác sĩ khác bước vào phòng.
Đường Tinh Khanh thấy vậy bèn ôm chăn, quay lưng về phía bác sĩ, không thèm nhúc nhích.
"Cô Đường, đến lúc cần tiêm rồi."
Đường Tinh Khanh lại bực mình phẩy phẩy tay. Cô thì thào đáp, hơi thở có vẻ vô cùng mỏng manh: "Tôi buồn ngủ quá, đừng làm phiền tôi."
"Cô Đường? Cô Đường?"
Bác sĩ vừa đến gọi thử vài tiếng, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không hề phản ứng, nhắm chặt mắt lại.
Thấy tình trạng này, bác sĩ đoán rằng cô vừa được tiêm thuốc an thần rồi.
Mặc dù loại thuốc được tiêm cho cô rất an toàn, không gây hại đến cơ thể. Nhưng nếu như tiêm quá liều, cũng có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ vừa được thay thế không biết nên làm thế nào, nên quyết định quay lại hỏi kĩ về tình trạng sức khỏe của cô.
Tên vệ sĩ vốn chưa quen bác sĩ này. Thấy anh ta đi ra, cũng chỉ gật đầu chào.
Thường thì vào lúc này, Đường Tinh Khanh sẽ lặng lẽ ngủ thiếp đi mất. Tên vệ sĩ cũng hay nhân cơ hội ấy mà ra ngoài hút một điếu thuốc.
Hôm nay, cơn nghiện thuốc của hắn lại tái phát. Vốn nghĩ cô gái nằm trong phòng cũng không thể giở được trò gì, bèn cầm bật lửa lẳng lặng bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ dần, Đường Tinh Khanh lập tức mở mắt.
Cô khẽ khàng mở cửa, thấy hai bên đều không có ai mới rón rén bước ra ngoài.
Chỗ này không rộng bằng tòa nhà lúc trước, địa hình cũng không mấy phức tạp, có thể nhận ra đó là một ngôi biệt thự ba tầng. Những điều ấy khiến Đường Tinh Khanh càng thêm hi vọng bản thân có thể thoát khỏi đây.
Lúc này ở chỗ rẽ, có hai tên vệ sĩ đang đứng tán gẫu.
Một tên dường như nhìn thấy thứ gì đó, lập tức cảnh giác nhìn về phía xa.
Tên còn lại thấy thế bèn hỏi: "Sao thế?"
"Hình như tôi nhìn thấy cô Đường."
"Anh nhìn nhầm rồi, giờ cô ta chả khác người tàn tật là bao, làm sao ra khỏi phòng được."
"Cũng phải. Haiz, không biết sao đại ca lại thích cô ta nhỉ! Cô ta đã tàn phế như thế rồi mà vẫn còn ôm khư khư như thể châu báu vậy."
"Chắc chắn đại ca giữ cô ta lại là có mục đích khác. Dù sao cô ta cũng là người của Đông Phùng Lưu, giữ lại biết đâu sau này có tác dụng gì thì sao."
"Ừ, anh nói như vậy nghe cũng hợp lí."
Cuộc đối thoại vô cùng thỏa mái của hai tên kia đã vô tình chọc giận Đường Tinh Khanh.
Lẽ nào cô muốn ở lại đây ư? Kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này rõ ràng là Tịch Song, vậy mà bọn họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô là sao?
Chưa kể, là thủ hạ của Tịch Song mà lại dám lớn tiếng tán gẫu vớ vẩn như thế, sớm muộn gì cũng bị thủ tiêu thôi.
Đường Tinh Khanh vừa định đi, lại bất cẩn va vào một bình hoa trang trí bên cạnh. Tiếng động ấy tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến bọn chúng nghe thấy.
"Ai đấy?"
Thân thể Đường Tinh Khanh cứng đờ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ngay lúc cô còn đang không biết làm sao, bỗng nhiên có một con cún màu trắng nhảy ra, nghênh ngang đi trước mặt cô.
Hai tên kia vừa nhìn thấy con cún, những căng thẳng trên gương mặt theo đó biến tan.
"Hóa ra là con chó của nhà bếp.”
"Mấy tên đó đúng là càng ngày càng vô dụng, trông mỗi con chó cũng không xong. Để đại ca phát hiện thì cháo không có mà ăn đấy chứ."