CHƯƠNG 451: KHÔNG NHƯ MONG MUỐN
Thấy sắc mặt trắng nhợt khiến người khác hoảng sợ của Đường Tinh Khanh, quản lý Trương vội hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao đâu, thức đêm mất ngủ nên vậy, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
"À à, vậy hôm nay cô nghỉ ngơi đi, tôi tới chỗ giáo viên xin nghỉ cho."
"Được, cảm ơn."
Đường Tinh Khanh không biết bản thân đã quay về phòng ngủ thế nào. Cô vừa vào cửa đã ngã thẳng lên giường, cho tới khi Lam Tuyết kết thúc huấn luyện quay về, cô vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.
"Cậu làm sao thế?"
Đường Tinh Khanh nhắm mắt, không để ý gì tới Lam Tuyết.
"Chắc không phải quản lý Trương bắt nạt cậu chứ!" Lam Tuyết giận sôi người, nói: "Hôm nay thấy gã ta đến xin nghỉ cho cậu, tớ đã cảm thấy có vấn đề rồi. Không được, giờ tớ phải đi tìm tên khốn này!"
Lam Tuyết chuẩn bị đi thì Đường Tinh Khanh vội túm chặt lấy cô, phều phào nói: "Tớ đói."
"Hả?"
Đường Tinh Khanh ngẩng đầu lên từ trong chăn, nghiêm túc nói: "Tớ thật sự đói lắm, từ trưa tới giờ vẫn chưa ăn đâu. Cho dù xảy ra chuyện gì thì trước tiên cũng phải lấp đầy bụng đã, cậu bảo đúng không?"
Lam Tuyết hết nói nổi, đành phải giúp Đường Tinh Khanh gọi đồ ăn bên ngoài trước đã.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Tinh Khanh khôi phục lại sức lực, vẻ mặt lần nữa có sức sống.
Vỗ về cái bụng tròn vo, Đường Tinh Khanh thỏa mãn đầy mặt, lầm bầm nói: "Phù, coi như sống lại rồi."
Quay người ngồi lên ghế, Lam Tuyết nói: "Giờ nên nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?"
"Thật ra cũng không có gì, là tớ và quản lý Trương hợp tác một việc, đôi bên cùng có lợi thôi."
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, Lam Tuyết hỏi: "Không phải cậu dùng thân thể kiếm lời đấy chứ?"
Đường Tinh Khanh mãi mới hiểu được Lam Tuyết đang nói cái gì, không khỏi thở hổn hển cầm lấy cái gối dựa đập về phía Lam Tuyết một cách hung hăng.
"Tầm bậy tầm bạ cái gì đấy, không giống như cậu nghĩ đâu."
Lam Tuyết vừa đỡ được cái gối vừa nói: "Rõ ràng là lời nói của cậu khiến người ta hiểu lầm. Nếu không phải chuyện trao đổi quyền thế và nhan sắc, vậy vì nguyên nhân nào lại khiến cậu mất hồn mất vía như vậy?”
Nhớ tới Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh mím môi không đáp.
"Được rồi, cậu không muốn nói tớ cũng không ép. Nhưng cậu phải nhớ, cho dù xảy ra chuyện gì, vẫn còn người bạn này ở bên cạnh cậu."
Đường Tinh Khanh cảm kích nhìn Lam Tuyết, nở nụ cười nói: "Cảm ơn cậu."
"Nói cảm ơn cái gì, tầm phào."
Liếc xéo Đường Tinh Khanh một cái, Lam Tuyết bỏ đi xem phim truyền hình.
Bên tai truyền đến lời thoại tình yêu sâu đậm của nam nữ chính, Đường Tinh Khanh nặng nề thở dài một tiếng, lại quay về giường nằm.
...
Boss của công ty MG là một người phụ nữ mạnh mẽ hành động quyết đoán, mới bỏ ra hai đến ba ngày đã liên hệ ổn thỏa với bạn hợp tác.
Đối phương cảm thấy rất hứng thú, họ nhanh chóng phái người đại diện tới công ty MG bản bạc.
Chỉ là tới ngày hẹn, bên MG mới biết được, người tới bàn chuyện cũng chẳng phải đại diện gì mà là ông chủ của công ty đối phương.
Ông chủ này không phải ai khác, chính là Tịch Song.
Nghe nói có nhân vật tai to mặt lớn sắp tới công ty, nhóm thực tập sinh thừa dịp thời gian chỉ ngơi chạy tới cửa sổ xem náo nhiệt.
Mắt nhìn Tịch Song một thân quần áo đen, đám học viên nữ đều té xỉu hết lượt, mặt ửng màu hoa đào, xấu hổ bàn luận.
"Trời ơi, người đàn ông kia đẹp trai quá đi mất, còn đẹp trai hơn cả minh tinh."
"Đúng thế đúng thế, quả là một cực phẩm."
"Nếu anh ấy có thể cười với tớ một cái, tớ cảm thấy mình có chết cũng không hối tiếc!"
Đám con gái càng tám càng hưng phấn, mà Đường Tinh Khanh đứng một bên sắc mặt lại âm trầm không nói một lời.
Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm người đàn ông bên dưới, cô không biết anh ta tới đây là chuyện trùng hợp hay do cố ý.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, đối với Đường Tinh Khanh đều vô cùng nguy hiểm.
"Được rồi, đừng hám trai nữa, mau trở về luyện tập đi!"
Giáo viên quát một tiếng khiến mọi người lập tức tản đi như chim thú, ai về chỗ này, không dám phân tâm nữa.
Trong văn phòng——
Giám đốc chẳng ngờ sẽ gặp được Tịch Song tiếng tăm lừng lẫy, không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Tuy cô là nhân tài kiệt xuất của giới giải trí ở thành phố B, nhưng trước mặt Tịch Song, tư cách xách giày cho hắn ta cũng chẳng có.
Nhưng có hồi hộp đến đâu, giám đốc cũng biết đây là một cơ hội rất tốt. Nếu có thể thuyết phục được Tịch Song bỏ vốn, vậy sau này căn bản không cần lo lắng Thượng Ngu Lạc lại cướp việc làm ăn của họ nữa.
Hít sâu một hơi, cô chuẩn bị thể hiện năng lực và thực lực của công ty mình cho đối phương.
Nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng, Tịch Song đã ngắt lời.
"Ai là người làm bản kế hoạch này?"
"Là.... là một quản lý bộ môn của tôi."
"Gọi người đó tới."
"Ồ, được, xin đợi chút."
Tuy Tịch Song ra lệnh cho giám đốc nhưng cô chẳng những không bất mãn, ngược lại cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn nghe theo.
Nghe thấy có người gõ cửa, hai mắt Tịch Song sáng như đuốc nhìn sang, thấy đẩy cửa bước vào là một người đàn ông, hắn ta không khỏi híp híp mắt.
Quản lý Trương cúi đầu khom lưng với người bên trong này, bộ dáng ngoan ngoãn nghe sai bảo.
"Bản kế hoạch này là anh làm?"
"Đúng vậy."
"Vậy anh có thể giải thích ý câu này cho tôi không?"
Nói xong, Tịch Song dùng bút viết ra một câu nói.
Cúi đầu nhìn, quản lý Trương cười nói: "Cái này ý trên mặt chữ, so sánh lãi suất hàng năm."
Tịch Song vắt hai chân lên nhau đặt trước người rồi mở miệng nói không nhanh không chậm: "So sánh lãi suất hàng năm bình thường là một giá trị tổng, nhưng anh lại phân thành mười hai tháng. Không chỉ như vậy, hạch toán mỗi một chi phí phía sau đều giải thích rõ ràng một cách không cần thiết, vừa dưa thừa vừa phiền phức."
Quản lý Trương cũng đã xem bản kế hoạch này, không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Nhưng nếu người ta để ý, vậy quản lý Trương chỉ có thể kiên trì giải thích: “Ây, đây không phải vì muốn ngài đọc thuận tiện hơn sao, tôi đã ngẫm nghĩ mới cố ý cải thiện nó."
"Bởi vậy, anh cảm thấy chỉ số thông minh của tôi không đủ, ngay cả nội dung dễ như vậy cũng không hiểu được?"
"Không phải không phải, ngài đừng hiểu lầm, tôi... tôi...."
Tịch Song không kiên nhẫn ngắt lời quản lý Trương, dùng giọng điệu không cho phép từ chối nói: "Được rồi, gọi người viết bản kế hoạch này tới đây, tôi không có thời gian chơi đùa với anh!"
Quản lý Trương thay đổi sắc mặt, có phần lúng túng không biết nên ứng xử ra sao.
Giám đốc không rõ đầu đuôi, lên tiếng hỏi: "Ngài Tịch, lời này của ngài là ý gì?"
"Muốn biết có ý gì vậy hãy hỏi cấp dưới của bà đi."
Giám đốc túm quản lý Trương tới một bên, đè thấp giọng nói, cau mày hỏi: "Rốt cuộc cái này là ai viết?"
Thấy sự việc không giấu giếm nổi nữa, quản lý Trương mặt xám mày tro nói: "Là thực tập sinh mới tới."
"Anh.... anh giỏi lắm!" Sắc mặt giám đốc trắng bệch, nổi giận đùng đùng nói, "Nhanh gọi người tới đây, xong việc tôi xử lý cậu."
Sau khi dặn dò quản lý Trương xong, giám đốc lại cười cười tới bên tiếp đãi Tịch Song, liên tục bày tỏ áy náy.
Về phần quản lý Trương, gã ta giống như biến thành trái cà nhiễm sương, hai chân loạng choạng bước về phía phòng tập luyện.
Lúc này, đám học viên đang nghỉ ngơi.
Không dễ gì mới đến giờ nghỉ, nhóm thực tập sinh cùng nhau thảo luận về Tịch Song, còn kể nhau nghe những tin đồn liên quan tới hắn ta.
Quản lý Trương đi tới phòng luyện tập, gã nói với giáo viên gọi Đường Tinh Khanh ra ngoài.
Thấy sắc mặt quản lý Trương xám tro, giáo viên nói: "Cô ấy không ở đây."
"Thân là học viên lại không ở phòng luyện tập, cô ta muốn làm phản sao!"
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!