CHƯƠNG 77: KHÔNG CHO RỜI ĐI, SỰ UY HIẾP CỦA ANH TA
Đông Phùng Lưu nói xong thì thả Đường Tinh Khanh ra, tiếp tục nói: “Vì vậy, tốt nhất là cô nên biết điều một chút, đừng có chọc tức tôi!”
Đường Tinh Khanh căn bản không để ý đến lời nói của Đông Phùng Lưu, trước đó cô đã hạ quyết tâm, thế là cô bỏ lại cái va li của mình, trực tiếp đi thẳng đến cửa.
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói: “Đường Tinh Khanh, cô không muốn biết chuyện về ba cô sao? Cô không muốn thấy ông ấy thì cứ đi đi, cho dù cô có trở về nhà thì cũng chẳng có ai nói cho cô biết chuyện liên quan đến ba của cô đâu, ha ha...”
Uy hiếp, một sự uy hiếp trắng trợn.
Thế nhưng khi nghe được chữ ba quan trọng này, Đường Tinh Khanh giống như đã bị một nguồn lực lượng nào đó ảnh hưởng, đứng khựng lại ngay tại chỗ.
Cô nhớ đến người ba mà mình đã lâu không được gặp, dưới tình huống thế này, tình cảm nhớ nhung lập tức hóa thành sự bi thương và tức giận khó có thể xóa nhòa.
Thân thể của Đường Tinh Khanh run rẩy, thế nhưng cô vẫn cắn chặt môi mà không nói một lời. Cô xoay người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu đang giả vờ sửa sang lại bộ đồ vest của mình, anh ta vừa dùng ngón tay vuốt phẳng vết nhăn trên bộ đồ vest, vừa bĩu môi nói: “Tôi biết tình hình ba cô, thế nhưng nếu cô chọc giận tôi, tôi không chỉ không nói cho cô biết, hơn nữa nếu tôi không tìm thấy cô, tôi chỉ có thể trút giận lên người ba cô mà thôi...”
“Muốn đi hay muốn ở, cô có thể tự mình quyết định rồi đấy.” Nói xong thì Đông Phùng Lưu trực tiếp bỏ đi.
Còn lại Đường Tinh Khanh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cô chỉ cảm thấy trời đất tối tăm, tại sao lại như vậy chứ?
Không lâu sau đó, âm thanh của nữ giúp việc vang lên: “Cô chủ Đông Phùng, hôm nay học viện âm nhạc đã gửi một tập tài liệu đến, mời cô xem!”
Học viện âm nhạc? Tài liệu?
Đường Tinh Khanh nhận lấy tài liệu, trong lòng tự dưng có một luồng linh cảm không lành, sau khi cô mở tài liệu ra, bất ngờ phát hiện ra đây là thư thông báo tạm nghỉ học của học viện âm nhạc!
Trên đó viết rất nhiều điều khoản, thế nhưng ý chính là Đường Tinh Khanh đã bị học viện âm nhạc đuổi học. Còn lý do đều là những chuyện quái lạ, nhất là họ còn liệt kê cả việc tranh giành với Liễu Khanh Nhiên vào trong đó.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cảm thấy rất khó chịu, không ngờ La Vũ Hạo vừa đi, vị trí chủ tịch của học viện âm nhạc cũng bị đổi chủ, mà chính mình thì bị công kích từ bốn phương tám hướng, ra tay nhanh như vậy.
Thế nhưng ai đã làm điều này?
Đường Tinh Khanh không rõ, lẽ nào lại là Đông Phùng Lưu?
Anh ta không chỉ làm nhục chính mình ở trong nhà, còn muốn làm cho cô không còn nơi trú chân ở bên ngoài luôn sao?
Đường Tinh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy nản lòng thoái chí, thế nhưng cô cũng không cam tâm cúi đầu trước mặt Đông Phùng Lưu, cô cười lạnh mà tự nhủ trong lòng: “Mấy người càng muốn thấy dáng vẻ dáng vẻ chật vật của tôi, tôi càng không để cho mấy người thấy.”
Bữa sáng này chắc chắn là sự giày vò đối với Đường Tinh Khanh, chỉ có điều cô vẫn đi.
Trong cả bữa sáng này, Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân vừa nói vừa cười trò chuyện với nhau, ngay cả nữ giúp việc cũng bị bầu không khí vui sướng của bọn họ ảnh hưởng mà mang đầy ý cười trên khuôn mặt.
Còn Đường Tinh Khanh thì yên tĩnh ăn bữa sáng một mình, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Dù sao ở trong lòng Đường Tinh Khanh chỉ có sự nhẫn nhục chịu đựng, không phải là ghen.
Ăn xong bữa sáng, trước khi rời đi, Đông Phùng Lưu còn không quên dặn dò nữ giúp việc nhất định phải chăm sóc Lưu Nhi Hân cho kỹ càng, cho dù cô ta muốn cái gì cũng phải thực hiện ngay lập tức.
Lúc này Lưu Nhi Hân cười nói với Đường Tinh Khanh: “Tinh Khanh, hôm nay cô không đến học viện âm nhạc để học sao?”
Đường Tinh Khanh tưởng là cô ta đang quan tâm mình, nào ngờ cô vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện trên mặt của Lưu Nhi Hân chỉ có sự kiêu căng và khinh thường mà thôi.
Đây rõ ràng là muốn gây hấn và chế diễu cô.
Đường Tinh Khanh nhíu mày, cô đang định lướt qua cô ta rồi đi tiếp, thế nhưng Lưu Nhi Hân lại duỗi người, ra vẻ uốn éo một hồi rồi tiếp tục chặn đường của cô.
“Ái chà, cô chủ Đông Phùng à, sao cô lại không có lễ phép như vậy chứ, người ta nói chuyện với cô mà cô cũng không thèm đáp. Hèn gì mà Lưu lại xem thường cô như vậy, bây giờ ngay cả học viện âm nhạc cũng muốn đuổi học cô.”
Dáng vẻ của Lưu Nhi Hân là không muốn bỏ qua cho cô.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cảm thấy buồn nôn, nghĩ thầm trước đó người phụ nữ này vẫn mang dáng vẻ tội nghiệp như một con thỏ con, thế nhưng Đông Phùng Lưu vừa đi thì đã lộ ngay cái đuôi cáo của mình, cô ta cũng cùng một loại người với đám Liễu Khanh Nhiên, Sở Lệnh Ngữ mà thôi.
Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, cũng không muốn xảy ra bất kỳ sự cãi vã nào với người phụ nữ này, cô chỉ cười lạnh nói: “Tôi là hạng người gì thì cũng chẳng cần cô đánh giá đâu. Cô đừng quên là bây giờ cô chỉ là một kẻ thứ ba thôi, sao không chịu tự mình biết mình một chút nhỉ.”
Lưu Nhi Hân không những không thèm để ý đến việc Đường Tinh Khanh nói cô ta là kẻ thứ ba, trái lại còn trả lời: “Tôi thấy người không tự mình biết mình là cô mới đúng, lại dám nói một lời chướng tai như vậy với ân nhân cứu mạng của mình cơ đấy.”
Lưu Nhi Hân nói ân nhân cứu mạng, chắc chính là chuyện cô ta đã đưa Đường Tinh Khanh đến bệnh viện vào hôm qua.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cả kinh, cô nghĩ tới một việc, từ lúc Lưu Nhi Hân xuất hiện đến bây giờ mọi chuyện đều có vẻ vô cùng kịch tính, giống như là một vở kịch đã được sắp xếp xong xuôi từ trước vậy.
Đường Tinh Khanh tin chắc rằng mình nhất định đã bị người phụ nữ này gài bẫy, e là chiếc xe suýt chút nữa định tông vào cô kia sẽ khiến cô bị thương cho dù cô không té ngã, vậy thì mới có thể tạo ra cơ hội cho Lưu Nhi Hân lên sân khấu được.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh cảm thấy tức giận không ngớt, cô cắn răng, giận dữ nhìn Lưu Nhi Hân đang mang nụ cười như ma quỷ kia: “Cô gài bẫy tôi!”
Vậy mà Lưu Nhi Hân chẳng những không phủ nhận, trái lại cô ta còn cười đắc ý và nói: “Là do cô không biết giữ chồng, có gì lạ đâu.”
Đường Tinh Khanh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu cô có bản lĩnh thì cứ cướp anh ta đi, tôi cũng không để ý đâu.”
Đường Tinh Khanh quả thực đang nói thật, đích thực là cô không thèm để ý, tuy rằng Đường Tinh Khanh cảm thấy bị nhục nhã, thế nhưng dù sao cô cũng chỉ là người vợ trên danh nghĩa của Đông Phùng Lưu mà thôi, cô không hề có chút tình cảm nào với anh ta hết.
Lưu Nhi Hân lập tức lên tinh thần, cô ta đánh giá Đường Tinh Khanh từ trên xuống dưới rồi nói một cách kỳ quái: “Đường Tinh Khanh, tôi không biết tại sao Đông Phùng Lưu vẫn chưa bỏ cô, có điều cô cứ yên tâm đi, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ khiến Lưu ly hôn với cô.”
Đường Tinh Khanh nghe được hai từ ly hôn, chỉ cảm thấy nếu có thể ly hôn thật thì quá tốt rồi, thế nhưng Đông Phùng Lưu vẫn cứ dây dưa, không chịu buông tha cho cô. Hơn nữa sau cuộc đối thoại với Đông Phùng Lưu, trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn còn đang rối bời vì chuyện của ba mình, tâm trạng đương nhiên sẽ không được tốt.
“Có thế nào thì người phụ nữ như cô cũng chỉ xứng làm vợ bé cho người ta thôi. Cho dù Đông Phùng Lưu không thích tôi, tôi cũng là người vợ trên danh nghĩa của anh ta, cho dù anh ta yêu cô đến mấy, cô cũng chỉ là một người tình không danh không phận. Lưu Nhi Hân, người có thể đứng bên cạnh Lưu trước mặt mọi người, nở mày nở mặt như thế cũng chỉ có tôi, cô hãy đợi đến kiếp sau đi! Cô không có cơ hội nào đâu!”
Vốn Đường Tinh Khanh không muốn nói những lời này, thế nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ hung hăng và kiêu căng của Lưu Nhi Hân thì trong lòng rất khó chịu, vậy nên mới mở miệng đánh trả. Trên thực tế thì cô chẳng hề để ý đến chuyện nở mày nở mặt khi được đi bên cạnh Đông Phùng Lưu một chút nào.
Sau khi Đường Tinh Khanh quăng ra câu nói này, cô liền đẩy Lưu Nhi Hân ra rồi đi lên lầu.
Lưu Nhi Hân nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh, trong đôi mắt tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, cũng không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì, có vẻ rất là đăm chiêu.