CHƯƠNG 291: TỐI QUA HAI NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ?
Nói xong, cô ta trưng bộ mặt đầy tổn thương nhìn Đông Phùng Lưu, vừa đi về phía anh vừa ấm ức nói: “Lưu, tại sao người phụ nữ này lại ở đây, tối qua có phải hai người ở cùng nhau không...”
“Doãn Thu Ngọc!” Doãn Thu Ngọc còn chưa nói hết câu, Đông Phùng Lưu đã cắt ngang lời cô ta.
Đông Phùng Lưu bỏ chén đĩa trong tay xuống, sắc mặt anh vô cùng khó coi, nói với Doãn Thu Ngọc: “Không phải tôi đã nói rồi à, không được sự cho phép của tôi thì không được tùy tiện vào nhà tôi, cô đến đây làm gì?”
“Lưu, đã mấy ngày anh không đến tìm em rồi, lẽ nào em lo cho anh, đích thân đến thăm anh cũng không được à?” Giọng Doãn Thu Ngọc vô cùng ấm ức, khi ánh mắt cô ta liếc đến Đường Tinh Khanh lại chuyển sang tức giận: “Lưu! Em biết anh có ý với người phụ nữ này, lúc trước anh đi thành phố B em cũng không chấp nhặt chuyện cũ nữa, anh dắt con anh đến đến công ty, em cũng nhịn, nhưng anh lại còn dám đưa cô ta về nhà! Không phải anh đã nói, anh không thích phụ nữ đến nhà anh nhất hay sao?”
“Tôi đưa ai về nhà không đến lượt cô quản.” Thái độ của Đông Phùng Lưu vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ không muốn ngó ngàng đến Doãn Thu Ngọc.
Thấy vậy, trong lòng Doãn Thu Ngọc lạnh đi rất nhiều, không ngờ Đông Phùng Lưu lại không nể mặt mũi cô ta ngay trước mặt người khác như vậy, lại còn xem như là lẽ đương nhiên.
Doãn Thu Ngọc vô cùng căm giận, cô ta muốn xé bộ mặt của Đông Phùng Lưu xuống, muốn hủy hôn ước này. Bộ mặt như vậy, cô ta thật sự không nhìn được.
Nhưng nếu như hủy bỏ hôn ước này, bao nhiêu cố gắng của cô ta coi như phí công à? Có lẽ Đông Phùng Lưu đối với Đường Tinh Khanh chỉ là nhất thời muốn nếm thử hoa thơm cỏ lạ mà thôi, đợi đến lúc anh không cần Đường Tinh Khanh nữa rồi thì Doãn Thu Ngọc lại vì chuyện cỏn con này mà bỏ mất việc lớn à?
Doãn Thu Ngọc không nỡ tử bỏ người đàn ông vừa ưu tú lại lắm tiền này, tuy cô ta cũng đã từng trải qua cảm giác nếm thử vị của những người đàn ông khác, nhưng kỹ thuật trên giường của bọn họ không bằng Đông Phùng Lưu, hơn nữa, gia thế và tài sản của bọn họ cũng không sánh kịp với Đông Phùng Lưu!
Huống hồ, Đông Phùng Lưu còn là đối tượng theo đuổi của đông đảo phụ nữ, cô ta nói với bạn Đông Phùng Lưu chính là vị hôn phu của cô ta, không biết sẽ thu hút được bao nhiêu ánh nhìn kinh ngạc, tăng thể diện cho cô ta gấp mấy lần.
Việc có thể trở thành vị hôn thê của Đông Phùng Lưu đã đem đến cho cô ta không biết bao nhiêu vinh hoa, còn rất nhiều lợi ích khác nữa, khiến Doãn Thu Ngọc đi đến đâu cũng cảm thấy hơn người khác một bậc.
Người đàn ông như vậy, cô ta thật sự không nỡ từ bỏ. Vốn dĩ cô ta định đến làm ầm ĩ với Đông Phùng Lưu, nhưng nếu như làm ầm ĩ như vậy, với tính cách cương quyết của Đông Phùng Lưu thì anh căn bản không hề sợ cứng rắn với cô ta, đến lúc đấy người chịu thiệt chỉ có mình cô ta.
Cách làm tiền mất tật mang này, Doãn Thu Ngọc sẽ không ngốc ngếch mà đâm đầu vào đâu, nếu không dựa vào tính cách phách lối của cô ta, ngay từ lúc đầu nhìn thấy Đường Tinh Khanh cô ta sớm đã xông đến cho con ả kia một cái tát rồi.
Sở dĩ hôm nay Doãn Thu Ngọc đến biệt thự của Đông Phùng Lưu cũng là vì biết được tin Đường Tinh Khanh đã quay về thông qua tai mắt của cô ta ở công ty.
Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, khi biết được con ả này đã rời khỏi công ty, Doãn Thu Ngọc vô cùng vui sướng, không ngờ mới chưa đến có nửa tháng, con ả này lại dám chạy về, đúng là không biết xấu hổ.
Trong lúc cấp bách, Doãn Thu Ngọc cũng không quan tâm Đông Phùng Lưu sẽ túc giận, vừa sáng sớm đã chạy đến nhà Đông Phùng Lưu để xác thực. Thật không ngờ, Đông Phùng Lưu dám đưa Đường Tinh Khanh về nhà ở qua đêm, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Đến cả bản thân cô ta, Đông Phùng Lưu cũng không cho ở lại qua đêm đến một lần, bình thường nếu muốn bước chân vào cửa cũng phải xem tâm trạng của Đông Phùng Lưu.
Sự đối đãi khác biệt như thế khiến Doãn Thu Ngọc tức đến phát điên, ánh mắt cô ta nhìn Đường Tinh Khanh cũng mang theo đầy mũi dao.
Doãn Thu Ngọc ngập tràn phẫn nộ nói với Đông Phùng Lưu: “Nhưng mà Lưu, em mới là vị hôn thê của anh mà, anh còn chưa từng chịu đưa em về nhà qua đêm, vậy mà anh lại cho cô ta vào... Lưu, anh nói thật cho em biết, có phải anh thật sự thích cô ta rồi phải không? Hay là anh chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi?”
“Cô quản cũng quá nhiều rồi đấy.” Đông Phùng Lưu sừng sổ lên, anh không hề liếc Doãn Thu Ngọc lấy một cái, lạnh lùng nói: “Dù cho cô có là vị hôn thê của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi đã từng nói với cô rồi, tôi không thích cô. Mặc kệ cô ở ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đây là chuyện riêng của tôi, có phải cô quan tâm quá sâu rồi không?”
“Lưu...” Nghe thấy những lời này của Đông Phùng Lưu, sắc mặt Doãn Thu Ngọc trở nên tái nhợt, hóa ra chuyện cô ta lén lút làm bên ngoài sớm đã bị Đông Phùng Lưu phát hiện ra rồi, nếu đã như vậy, tại sao anh không sớm nói ra...
Không đúng, có phải vì cô ta lén lút ăn vụng ở bên ngoài nên Đông Phùng Lưu mới đi tìm người phụ nữ khác không, xem như là trừng phạt cô ta?
Nghĩ đến khả năng này, Doãn Thu Ngọc đột nhiên hốt hoảng, cô ta vội vàng nắm lấy cánh tay Đông Phùng Lưu, cầu xin tha thứ: “Lưu, em biết lỗi rồi! Đó đã là chuyện từ lâu rồi! Sau khi ở bên anh, em không còn qua lại với bất cứ người nào nữa... Lưu, anh phải tin em.”
Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng, anh vung mạnh tay, hất tay Doãn Thu Ngọc ra, ngữ khí lạnh lùng: “Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là sau này cô bớt xuất hiện làm phiền trước mặt tôi đi.”
Không! Việc này sao có thể được chứ! Nếu như nghe theo lời Đông Phùng Lưu có nghĩa là cô thật sự sẽ đánh mất anh! Chuyện như thế này, có đánh chết Doãn Thu Ngọc cũng không nghe theo.
Lúc này, Doãn Thu Ngọc sợ hãi quỳ xuống trước mặt Đông Phùng Lưu, cầu xin: “Đừng... đừng mà, đừng đuổi em đi! Em thật sự biết lỗi rồi, xin anh đừng ghét bỏ em! Ai mà không có chuyện quá khứ không hay chứ, huống hồ chúng ta là quan hệ đính ước hôn thê đã lâu năm, anh không thể đối xử với em như vậy được.”
Doãn Thu Ngọc khóc tấm tức như mưa, Đường Tinh Khanh nghe tiếng khóc nức nở của cô ta mà cảm thấy không nuốt nổi cơm nữa. Cô mất hứng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, tự mình đi ra ngoài.
Thấy Đường Tinh Khanh đi rồi, Đông Phùng Lưu cũng không còn tâm trạng đôi co với Doãn Thu Ngọc nữa, anh có vẻ mất kiên nhẫn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng khóc lóc nữa, bây giờ tôi phải đi làm, có chuyện gì nói sau.”
Sự lạnh nhạt của Đông Phùng Lưu đã đả kích Doãn Thu Ngọc, trong lòng cô ta rất căm tức, căn bản không thể nén xuống được.
Bây giờ cô ta đã quỳ xuống rồi, Đông Phùng Lưu vẫn không bất kỳ dấu hiệu mềm lòng nào, con tiện nhân Đường Tinh Khanh rốt cuộc đã cho anh ăn bao nhiêu bùa mê thuốc lú mà anh lại đối với cô lạnh lùng vô cảm đến vậy.
Doãn Thu Ngọc biết lúc này không thể để chuyện này qua được, cô ta vội vàng ôm lấy chân Đông Phùng Lưu, mặt đầy vẻ tổn thương, giọng nói bi phẫn cao vút: “Lưu, có phải anh định hủy hôn ước với em không?”
Chân Đông Phùng Lưu bị Doãn Thu Ngọc túm lại, anh quay lưng về phía Doãn Thu Ngọc, cô ta căn bản không hề nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.