CHƯƠNG 295. SỰ THỰC CỦA SÁU NĂM VỀ TRƯỚC.
Nếu là trùng hợp thì tất cả mọi chuyện còn dễ giải thích, nếu như có kẻ đứng đằng sau thì chỉ có thể nói lên được một chuyện, kẻ có thể né tránh tầm mắt của Đông Phùng Lưu, lén lút làm việc này sau lưng anh chắc chắn là một kẻ vô cùng mưu mô.
Hơn nữa rất có khả năng, thế lực này đã đạt ngang tầm của Đông Phùng Lưu, thế nên anh mới không thể làm gì được.
Anh hy vọng mình đang nghĩ nhiều, những kẻ có thể đối đầu với thế lực của anh ở Trung Quốc thì rất ít, hoặc là những kẻ đó ở nước ngoài, hoặc là số còn lại không phù hợp với điều kiện.
Nhưng hỏi Đường Tinh Khanh thì cô lại nhất quyết không chịu nói.
Cả Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh đều cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ cần Đường Tinh Khanh không chịu nói ra thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được cô.
Sau một hồi than thở, để làm dịu bầu không khí nặng nề, Nam Cường Thịnh nhìn thấy Đông Phùng Lưu đang cầm một cái bọc liền tò mò hỏi: “Cái gì đó?”
Đông Phùng Lưu đang trầm ngâm suy nghĩ chợt nghe thấy Nam Cường Thịnh nhắc liền nhớ ra, từ lúc Đường Tinh Khanh đưa cho anh bọc hàng, anh vẫn cứ cầm suốt như thế. Phần vì đang mải nói chuyện với Nam Cường Thịnh, phần vì cái bọc này cũng rất nhẹ nên anh cũng không để ý đến nó.
Nghe Nam Cường Thịnh nói thế, Đông Phùng Lưu mới nhìn đến phần người gửi trên gói hàng, không ngờ dòng người gửi lại bị bỏ trống, ngoại trừ tên và địa chỉ công ty của Đông Phùng Lưu ra thì không còn thông tin nào khác nữa.
Đông Phùng Lưu vốn không quan tâm đến bọc hàng nhưng giờ nhìn thấy cái này lại rất ngạc nhiên, anh không kìm được mà xé gói hàng ra. Hiển nhiên là Nam Cường Thịnh cũng để ý đến điều này, anh ta liếc nhìn Đông Phùng Lưu, ý bảo anh tiếp tục.
Thực ra gói hàng này là một bao dẹt đựng tài liệu, sau khi Đông Phùng Lưu mở ra liền thấy một tập tài liệu.
Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh quay sang nhìn nhau, sau đó mới lật mở túi đựng, rút ra một tập tài liệu dày cộp.
Vốn dĩ Nam Cường Thịnh vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục xem, nhưng khi anh ta nhìn thấy bức ảnh chính diện của Đường Tinh Khanh thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
Là ai, ai dám gửi cho Đông Phùng Lưu thứ này! Đường Tinh Khanh vẫn luôn là một quả bom nổ chậm trong đầu Đông Phùng Lưu, chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể khiến Đông Phùng Lưu nổ tung.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy bức ảnh này bất giác cau mày, trong lòng không hiểu nhưng không thể không nói bức ảnh chính diện của Đường Tinh Khanh đã khiến anh chú ý.
Tiếp theo còn vài bức nữa, dường như cũng có liên quan đến Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu để bức đầu tiên qua một bên, tiếp tục xem các bức ảnh còn lại.
Nhưng lúc Đông Phùng Lưu nhìn đến bức ảnh thứ hai, trên gương mặt anh hiện lên vẻ nghi ngờ, anh không hiểu phóng to viên ngọc bích lên để làm gì?
Đông Phùng Lưu không hiểu nhưng Nam Cường Thịnh lại hiểu!
Gần như cùng lúc, Nam Cường Thịnh cũng nhìn thấy bức ảnh đó, cả người anh ta như thể hóa đá, ngồi ngây ra nhìn viên ngọc bích trong tấm ảnh, cứng đờ không động đậy.
Viên ngọc bích này chẳng phải là vật sở hữu của bé mèo hoang năm sáu tuổi đây sao! Bé mèo hoang chính là Đường Tinh Khanh, mà Nam Cường Thịnh xin thề thứ trước mắt chính là một trong số những món đồ gia truyền của Đường Tinh Khanh! Nam Cường Thịnh từng vì để tìm được tung tích của bé mèo hoang mà cẩn thận ngắm nhìn từng đường vân của viên ngọc bích, cho dù nó có hóa thành tro anh cũng nhận ra được!
Nhưng tại sao món đồ của sáu năm về trước bây giờ lại bị người ta chụp ảnh gửi đến trước mặt Đông Phùng Lưu!
Trong thoáng chốc, dường như Nam Cường Thịnh linh cảm được sẽ xảy ra chuyện không hay, anh ta đột nhiên nghi ngờ, có phải kẻ gửi món đồ này đến đang có mục đích xấu xa gì đó hay không. Dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Nam Cường Thịnh đột nhiên muốn ngăn cản không cho Đông Phùng Lưu xem tiếp nữa.
Nhưng nếu như ngăn cậu ấy lại, sẽ chỉ càng khiến chuyện này thêm quái lạ, càng khiến Đông Phùng Lưu tò mò. Bất đắc dĩ, Nam Cường Thịnh chỉ có thể nín nhịn tiếp tục quan sát xem liệu có xảy ra chuyện gì không, nếu như kẻ gửi thứ này có mục đích bất chính thì dù có liều mạng anh ta cũng phải cản không cho Đông Phùng Lưu xem tiếp bằng được!
Bức ảnh thứ hai lại không thu hút sự chú ý của Đông Phùng Lưu, anh cau mày rồi lật sang bức ảnh thứ ba.
Bức ảnh thứ ba là…
Đông Phùng Lưu ngẩn ra nhìn hai người trong ảnh, ngay đến Nam Cường Thịnh cũng ngạc nhiên đến mức sững ra.
Bức ảnh thứ ba lại chính là ảnh chụp chung của Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh!!
Tuy rằng tư thế nghiêng người, nhưng từ góc chụp cũng có thể đoán ra được là bị người khác chụp trộm, nhưng ánh mắt của Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh đều cực kỳ tốt, bọn họ đều nhận ra hai người trong ảnh.
Đông Phùng Lưu cầm bức ảnh lên, bàn tay run rẩy, anh nhìn Nam Cường Thịnh với vẻ mặt kinh ngạc, nói với vẻ không thể tin được: “Đây là…”
Anh và Đường Tinh Khanh đến nơi này lúc nào? Tại sao trong ký ức của anh không có bất kỳ ấn tượng nào về nơi này, hơn nữa Đường Tinh Khanh trong ảnh trông trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều, giống như một cô bé vị thành niên.
Đông Phùng Lưu hoàn toàn ngơ ngẩn, anh không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể nhìn về phía Nam Cường Thịnh, mong anh ta có thể cho anh một đáp án.”
“…” Gương mặt của Nam Cường Thịnh sa sầm, anh ta cố nhịn không lao lên giật lấy đống tư liệu trước mặt Đông Phùng Lưu.
Dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt, nhưng hiện tại vẫn chưa thể làm gì được, chỉ là một ít tư liệu mà thôi, chưa đủ để chứng minh điều gì.
Đông Phùng Lưu thấy Nam Cường Thịnh không nói gì, vẻ mặt anh có chút khó chịu, không kìm được nghi ngờ hỏi: “Thịnh? Cậu làm sao thế? Chẳng lẽ tấm ảnh này có vấn đề gì?
Đương nhiên là có vấn đề!
Thế nhưng Nam Cường Thịnh chỉ lắc đầu, nghiến răng kiên quyết nói: “Không có vấn đề gì, hay là… cậu đừng xem nữa vậy, tốt nhất vẫn nên cẩn thận với những thứ lai lịch không rõ ràng này.”
Nghe Nam Cường Thịnh nói vậy, Đông Phùng Lưu nhướng mày, anh đã bị người trong tấm ảnh thu hút. Không ngờ lại xuất hiện một bức ảnh chưa bao giờ có trong ký ức của anh, hơn nữa xem ra bức ảnh này cũng chỉ mới chụp vài năm về trước, dường như có thứ gì đó đang dẫn dắt anh, chỉ cho anh sự thật.
Thế cho nên lúc Nam Cường Thịnh đề nghị, Đông Phùng Lưu lại càng tò mò, có gì mà anh không dám xem? Thứ lai lịch bất chính thì thế nào, xem thì có làm sao?
Cho dù Nam Cường Thịnh có phản đối, Đông Phùng Lưu vẫn kiên quyết xem tiếp những bức ảnh còn lại.
Bốn bức ảnh, vẫn là ảnh chụp chung của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, từ góc chụp có thể thấy đây cũng là ảnh chụp trộm, Đông Phùng Lưu cau mày, anh không hiểu tại sao có người lại cố ý đi chụp trộm ảnh của người khác, làm thế là có ý gì?
Đông Phùng Lưu nghi ngờ xem tiếp, mấy tấm về sau đều là ảnh chụp trộm của Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh, có bức là một mình Đường Tinh Khanh, có bức là đang ở ngoài, bức đang trong bệnh viện, có bức là ở trong phòng…