CHƯƠNG 436: THÂN NƠI NGỤC TÙ
Trong giấc mơ, Đường Tinh Khanh về đến nhà Đông Phùng, đeo tạp dề, đang nấu cơm nước cho Đường Ngũ Tuấn. Mặc dù bản thân nấu ăn chỉ tàm tạm nhưng thằng bé ăn rất ngon miệng.
A, còn có Đông Phùng Lưu, anh cũng ở đây. Anh ăn thật nhiều những món do Đường Tinh Khanh nấu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười hạnh phúc, cảm thấy đây là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Nhưng cảnh đẹp không kéo dài quá lâu, cảnh trước mặt thay đổi, Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn chìm trong biển lửa, tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc.
Cảnh tượng đó khiến Đường Tinh Khanh xé ruột xé gan, cô cố sức gào thét, muốn đến gần cha con Đông Phùng Lưu, nhưng vì cơ thể đã bị trói chặt khiến cô không thể động đậy.
Đầu kia của sợi dây bị Tịch Song nắm giữ, hắn ta nhẹ nhàng kéo, càng kéo Đường Tinh Khanh càng đến gần bên cạnh hắn ta. Đồng thời hắn ta hạ lệnh ném cha con Đông Phùng Lưu vào biển lửa khiến họ thịt nát xương tan.
“Không!”
Ra sức hét lên một tiếng, Đường Tinh Khanh mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là... đâu?
Đây là một gian phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, ánh nắng chói lóa khiến người ta không mở nổimắt.
Trong không khí ngập tràn hương thơm hoa bách hợp, không hề kiêng nể xộc thẳng vào khứu giác Đường Tinh Khanh.
Mặc dù căn phòng được bố trí rất ấm áp, nhưng Đường Tinh Khanh lại cảm thấy ghét bỏ nơi này, cô chống người dậy muốn rời khỏi đây.
Nhưng Đường Tinh Khanh vừa động đậy, cơn đau thấu xương đã ập đến.
“Nếu cô không muốn bị hở miệng vết thương thì đừng tùy tiện cử động.”
Âm thanh lạnh nhạt từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Đường Tinh Khanh nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, vừa vặn chạm phải một cặp mắt lạnh lùng.
Nhìn cách ăn mặc của đối phương chắc là một hầu gái.
Hầu gái...
Đường Tinh Khanh dường như nhớ đến gì đó, khóe miệng giật giật, giọng nói khản đặc hỏi: “Đây là... nơi nào?”
“Đây là thành phố B.”
Thành phố B? Sao mình lại đến đây?
Cô hầu gái biết trong lòng Đường Tinh Khanh đang nghi ngờ, nhưng cô ta không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của Đường Tinh Khanh. Nhiệm vụ của cô ta chính là chăm sóc Đường Tinh Khanh, không để cô ấy chết là được.
Đường Tinh Khanh liếm đôi môi khô khốc, vẫn còn muốn hỏi gì đó, cô hầu gái đã quay người định rời khỏi phòng.
“Đợi một chút!”
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của cô hầu gái, Đường Tinh Khanh chuyển chủ đề, nói: “Tôi...vết thương của tôi nó đau.”
Câu này khiến cô hầu gái không thể lảng tránh, lẳng lặng trừng mắt nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Tôi đi tìm bác sĩ.”
Người giúp việc rời đi, Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhìn ra được, cô hầu gái này có địch ý với mình, rất khó moi được thông tin gì từ miệng cô ta.
Nếu đã như vậy, thử tiếp xúc thêm vài người nữa, biết đâu có thể phát hiện ra manh mối gì đó.
Mà hiện tại, Đường Tinh Khanh cần phải điều chỉnh trạng thái, đừng ngất xỉu nữa, lãng phí thời gian quý báu.
Nghe có tiếng người từ bên ngoài bước vào, Đường Tinh Khanh lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
Nhưng người đến không phải là bác sĩ mà là người Đường Tinh Khanh không muốn gặp nhất.
Tịch Song!?
Trong giây phút nhìn thấy Tịch Song, Đường Tinh Khanh thất vọng.
Ký ức trước khi hôn mê mãnh liệt ập đến, sắc mặt Đường Tinh Khanh trắng bệch, thân thể giống như lá rơi giữa mùa thu, run lẩy bẩy.
“Sao vậy, có chỗ nào không khỏe hả?”
“Đông Phùng Lưu đâu?”
Tịch Song không ngờ rằng câu đầu tiên khi Đường Tinh Khanh tỉnh lại nói với mình lại là hỏi tình hình của Đông Phùng Lưu, không khỏi nhếch mép, vẻ mặt quạnh hiu.
Nhìn thấy biểu cảm của Tịch Song, Đường Tinh Khanh trở nên sốt ruột, lại truy hỏi: “Nếu anh dám làm hại Lưu, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh!”
“Nếu anh đã giết hắn thì sao, em định làm gì?”
Giết hắn...
Đường Tinh Khanh ngây người, rất lâu sau mới ý thức được lời Tịch Song vừa nói có ý nghĩa gì.
Chẳng lẽ, Lưu thật sự bị Tịch Song...
Không thể nào, Lưu có Nam Cường Thịnh và Đường Ngũ Tuấn hỗ trợ, không thể bị Tịch Song đánh bại!
Trong phút chốc, lòng Đường Tinh Khanh rối như tơ vò, cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt như thiêu như đốt ngước nhìn Tịch Song.
“Anh vừa nói là nếu như, cũng có nghĩa anh vẫn chưa giết được Lưu!”
“Ừ, vẫn chưa bị bệnh đến hồ đồ.” Tịch Song cười lạnh nói, “Nhưng cho dù lần này chưa giết được Đông Phùng Lưu, sau này anh cũng sẽ khiến hắn chết trong tay anh.”
“Lời nói suông có ý nghĩa gì chứ?” Đường Tinh Khanh không che giấu sự khinh thường trên khuôn mặt, nói: “Ngược lại là anh, đưa tôi đến thành phố B làm gì? Chắc không phải bị Lưu đánh đến thất bại thảm hại, trở thành chó nhà có tang chứ?”
“Người đã bị thương thành vậy rồi vẫn còn miệng lưỡi sắc bén thế.” Tịch Song dịu dàng vuốt ve gò má của Đường Tinh Khanh, “Trước khi quan tâm người khác thì lo lắng cho bản thân mình trước đi.”
Đường Tinh Khanh rất muốn tránh né sự đụng chạm của Tịch Song, nhưng chỉ mới hơi cử động lại đã đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Tịch Song chung quy vẫn không nhẫn tâm nhìn Đường Tinh Khanh đau đớn, hắn ta còn rất nhiều lời chế nhạo muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nó xuống bụng.
Tịch Song đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Tinh Khanh, hắn ta nói: “Muốn rời khỏi anh thì gắng mà dưỡng thương cho tốt, sống dở chết dở như vầy chỉ có thể vĩnh viễn làm một con chim hoàng yến mà thôi.”
Đường Tinh Khanh nhịn đau nói: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại, trở về bên cạnh Lưu!”
“Vậy sao? Vậy để tôi chống mắt lên chờ.”
Nói xong, Tịch Song rời khỏi phòng.
Tịch Song vừa đi, Đường Tinh Khanh như mất hết sức lực, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Giữa lúc mê man, cô cảm nhận được có người đến kiểm tra vết thương cho cô, lại tiêm cho cô một liều, sau đó rời đi.
Khi chất thuốc ngấm vào cơ thể, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, cơn buồn ngủ kéo đến.
Trước khi rơi vào giấc mộng, Đường Tinh Khanh vẫn lo lắng cho tình hình của Đông Phùng Lưu.
Cô tưởng rằng phát súng kia đã lấy mạng của mình, kết quả mạng lớn còn sống được. Mặc dù cơ thể côtàn tạ, nhưng chỉ cần còn sống, không phải vẫn còn hy vọng sao?
Nếu đã không chết, vậy thì phải liều mạng, cố hết sức trở về bên cạnh Đông Phùng Lưu!
Hai mắt dần dần khép lại, Đường Tinh Khanh khó chống lại được tác dụng của thuốc, cuối cùng mất đi tri giác.
...
Ngoài cửa sổ hoa nở chim hót, cảnh xuân tràn ngập. Mà bên trong phòng lại là tử khí nặng nề.
Đường Tinh Khanh tỉnh lại cũng được bốn năm ngày rồi, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, nhàm chán nhìn mặt trời mọc rồi lặn.
Mấy ngày này, ngoại trừ hầu gái và bác sĩ, Đường Tinh Khanh không có cơ hội gặp người nào khác. Ngay cả bác sĩ và hầu gái cũng vội đến vội đi, không nói gì nhiều với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, lúc bác sĩ vào khám bệnh như thường lệ, cô mở miệng hỏi: “Khi nào tôi mới có thể xuống giường được?”
Bác sĩ vẫn giữ nguyên đường nhìn đáp: “Cái này phải xem ý của ngài Tịch Song.”
“Anh là bác sĩ, tình trạng của bệnh nhân anh phải hiểu rõ nhất, tại sao phải xem ý của Tịch Song?”
“Cô Đường nói sai rồi, cô bây giờ là tù nhân, sống chết đều nằm trong tay ngài Tịch Song, chứ không phải là bệnh nhân.”
Đường Tinh Khanh cắn răng, tức giận nói: “Vậy bảo Tịch Song đến đây gặp tôi.”
Bác sĩ không thèm để ý đến yêu cầu vô lý của Đường Tinh Khanh.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
“Tôi là bác sĩ, không phải ống thoại truyền lời.”
“Anh...”
Không đợi Đường Tinh Khanh nói xong, bác sĩ đã xách hòm thuốc rời đi.
Đường Tinh Khanh căm hận nhìn bóng lưng của bác sĩ, vẻ mặt đầy tức giận.
Chết tiệt, thật không hổ là thuộc hạ của Tịch Song, đáng ghét giống hệt hắn!