CHƯƠNG 450: KẾ VU HỒI
Kết thúc huấn luyện, Đường Tinh Khanh cố ý nán lại một lát. Chờ tới khi mọi người đều đi hết, cô mới tới chỗ giáo viên huấn luyện.
“Thưa thầy, em có việc muốn hỏi thầy một chút.”
“Việc gì?”
“Ừm… Công ty chúng ta có ý định hợp tác với công ty lớn không ạ?”
“Hợp tác với công ty lớn?”
Giáo viên tỏ vẻ không hiểu ý của Đường Tinh Khanh.
“Ý là làm trailer các thứ cho công ty khác ấy.”
Dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của Đường Tinh Khanh, giáo viên lắc đầu nói: “Thầy cũng không rõ nữa. Việc tuyên truyền với bên ngoài của công ty đều do quản lý Trương phụ trách. Em có thể hỏi anh ấy một chút.”
Tìm gã ta? Không phải là dê vào miệng cọp hay sao?
Trong lòng Đường Tinh Khanh rất bài xích đề nghị này, nhưng vì mục đích của mình, sau khi do dự, cô vẫn đi tới văn phòng của quản lý Trương.
Thấy Đường Tinh Khanh, quản lý Trương tỏ ra thân thiết, đồng thời chủ động tranh công với Đường Tinh Khanh.
“Tôi biết Bạch Đóa Đóa khiến em phải chịu uất ức, cho nên đã đá cô ta ra khỏi hàng ngũ thực tập sinh rồi. Sau này sẽ không còn ai làm phiền em nữa đâu.”
Quản lý Trương nói, chủ động đến gần Đường Tinh Khanh, vươn tay muốn đặt lên vai cô.
“Tôi không hiểu quản lý Trương đang nói gì nữa. Anh là người phụ trách việc huấn luyện chúng tôi cơ mà, muốn giữ ai đuổi ai đều do chính anh quyết định.”
Đường Tinh Khanh sẽ không nhận ân tình này, ném nồi lại cho quản lý Trương. Đồng thời trong lúc nói chuyện cũng trốn tránh quản lý Trương đụng chạm.
Đường Tinh Khanh đến công ty cũng được một khoảng thời gian rồi. Quản lý Trương ám chỉ trong tối ngoài sáng vô số lần, nhưng Đường Tinh Khanh chưa bao giờ đáp lại.
Nhưng thái độ xa cách này lại khiến quản lý Trương ngứa ngáy khó nhịn.
Mỡ dâng tận miệng có là gì! Chinh phục một cô nàng thanh cao mới có tính khiêu chiến nhé!
Nhìn ánh mắt ghê tởm của quản lý Trương, Đường Tinh Khanh rất muốn cầm lấy một ly nước ụp lên đầu gã ta.
Nhưng mình còn có việc muốn nhờ vả gã, không thể kích động, không thể kích động được!
Đường Tinh Khanh lặng lẽ tỉnh táo lại, nói bằng giọng thành khẩn: “Hôm nay tôi tìm quản lý Trương không phải là để bàn về chuyện thực tập sinh.”
“Em muốn trò chuyện cái khác, tôi rất sẵn lòng bồi bạn.”
Quản lý Trương nói, làm bộ lại muốn đến gần.
Nhưng không chờ cho quản lý Trương đến gần Đường Tinh Khanh, mặt gã ta đã bị một phần giấy tờ chặn lại.
“Tôi có một kế hoạch rất đầy đủ, hơn nữa đã viết bản kế hoạch ra đây rồi. Quản lý có thể xem thử xem được hay không.”
Bản kế hoạch này là do Đường Tinh Khanh đích thân viết.
Mỗi người đều có thói quen viết lách của riêng mình. Đường Tinh Khanh cũng không ngoại lệ. Chỉ cần có thể khiến Đông Phùng Lưu nhìn thấy giấy tờ này thì nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Đây chính là kế vu hồi của Đường Tinh Khanh.
Bản kế hoạch? Một thực tập sinh thì viết kế hoạch gì chứ?
Quản lý Trương cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm bản kế hoạch, làm bộ làm dáng liếc nhìn mấy phát.
Nhưng sau khi xem một lát, quản lý Trương dần dần tỉnh táo lại.
Quản lý Trương chỉ muốn chấm mút chút ít từ Đường Tinh Khanh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài khuôn mặt ra, Đường Tinh Khanh còn có chỗ nào đáng khen ngợi cả.
Sau khi đọc bản kế hoạch này, quản lý Trương không khỏi ngồi ngay ngắn lại.
Thấy quản lý Trương có vẻ rất hứng thú, Đường Tinh Khanh vội giải thích kịp thời: “Nếu thị trường đã gần như bão hòa rồi thì chúng ta hoàn toàn có thể tìm một lối tắt khác để khai thác thị trường mới. Hợp tác với công ty lớn, quay trailer cho họ, chính là một kế hoạch rất khả thi.”
“Hơn nữa sau khi hợp tác xong, hai bên đã có ăn ý với nhau, vừa có thể nhận được sự tín nhiệm của công ty lớn, đồng thời còn có thể thu hút đầu tư lần thứ hai, quả thực là một mũi tên trúng hai đích.”
Miệng Đường Tinh Khanh nhả hoa sen, vì thuyết phục quản lý Trương, có thể nói là mài tới mức mòn khóe miệng.
Quản lý Trương trầm tư trong chốc lát, hỏi: “Mấy cái này đều là do cô nghĩ ra à?”
“Đúng vậy. Chương trình học tập của thực tập sinh rất nhàm chán. Lúc rảnh rỗi, tôi lại suy nghĩ miên mạn, vậy nên nảy ra ý tưởng này.”
“Cô suy nghĩ miên man đúng là khác hẳn người thường đấy nhỉ.”
Tuy rằng quản lý Trương có chút háo sắc, nhưng lại không ngốc. Nếu không thì sẽ chẳng bò tới vị trí này trong công ty MG cạnh tranh kịch liệt như thế.
Khi gã đọc bản kế hoạch của Đường Tinh Khanh xong, lập tức biết ngay đây là một lời đề nghị rất tuyệt vời. Hơn nữa bản kế hoạch này rất đầy đủ, ngay cả chính gã cũng không xoi mói được điểm nào.
Nhưng Đường Tinh Khanh là một thực tập sinh, tại sao không am hiểu ca hát nhảy múa mà lại có thể viết ra một bản kế hoạch hoàn thiện như vậy?
Trong lòng nghĩ vậy, quản lý Trương nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Phát hiện sự nghi ngờ của quản lý Trương, Đường Tinh Khanh vội giải thích: “Trước kia tôi từng làm thư ký nên đối với tôi mà nói, viết mấy thứ này không khó. Nhưng rốt cuộc tôi không phải là dân chuyên nghiệp, bản kế hoạch này được hoàn thành cũng nhờ có sự chỉ đạo của quản lý Trương. Công lao của quản lý Trương cũng không nhỏ đâu.”
Không ngờ Đường Tinh Khanh lại chủ động nhường tiếng thơm lại cho mình, quản lý Trương không khỏi kinh ngạc, sau đó cười tươi roi rói nhìn Đường Tinh Khanh, cảm thấy cô nàng này thật là biết điều.
Đường Tinh Khanh chẳng những xinh đẹp mà còn thông minh nữa, càng khiến người ta yêu không dứt được.
Quản lý Trương cười nhìn Đường Tinh Khanh, hài lòng gật đầu, nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của cô. Cho dù giám đốc không thưởng cho cô thì tôi cũng sẽ thưởng cho cô.”
Ai cần phần thưởng của mày chứ! Ngoan ngoãn nộp bản kế hoạch cho giám đốc đi, không thì bà sẽ đánh què chân mày đấy!
Đường Tinh Khanh nở nụ cười gượng gạo.
…
Một giờ trước, quản lý Trương đã ra ngoài đi nộp báo cáo rồi.
Nhưng tới giờ, Đường Tinh Khanh vẫn chưa thấy bóng dáng quản lý Trương đâu cả, không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Đây là lần thứ N Đường Tinh Khanh giơ tay lên xem đồng hồ, hơi nhíu mày lại.
Đừng nói là gã kia nói lỡ miệng đấy nhé! Công lao dâng lên tận miệng rồi mà còn thất bại thì chỉ có thể chứng tỏ gã đó hết thuốc chữa rồi.
Đường Tinh Khanh lộ vẻ nôn nóng, bắt đầu đi qua đi lại trong văn phòng của quản lý Trương.
Két ——
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tinh Khanh vội quay đầu lại.
Lần này, cuối cùng cô cũng thấy quản lý Trương.
Đường Tinh Khanh nín thở, chờ quản lý Trương đưa ra câu trả lời.
Quản lý Trương thở phào một hơi, ngồi trên sofa, nói một cách nhẹ nhõm: “Giám đốc đã tiếp nhận lời đề nghị của cô rồi.”
Quá tuyệt vời!
Đường Tinh Khanh phấn khởi tới mức muốn chạy quanh phòng.
“Có điều bây giờ kế hoạch hơi thay đổi một chút, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
Đường Tinh Khanh sửng sốt, hỏi: “Thay đổi gì cơ?”
“Giám đốc cảm thấy kế hoạch này rất tốt, định bắt đầu thi hành. Nhưng về đối tượng hợp tác, so với việc bỏ gần tìm xa, đến thành phố A tìm tập đoàn Đông Phùng thì không bằng hợp tác với công ty ở thành phố B.”
Vừa nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh sốt ruột.
Nếu không thể hợp tác với tập đoàn Đông Phùng thì bản kế hoạch mà Đường Tinh Khanh thức đêm làm xong còn có tác dụng gì nữa?!
Đường Tinh Khanh nhíu mày nói: “Tập đoàn Đông Phùng có thực lực mạnh mẽ, cho dù khoảng cách hơi xa, hợp tác hơi vất vả, nhưng lại có thể mang ích lợi khổng lồ tới cho công ty.”
Quản lý Trương nhún vai bất đắc dĩ, nói: “Tôi đã khuyên bảo rồi, nhưng giám đốc có suy tính của riêng mình. Cô ấy đã quyết định, hình như đang liên lạc với công ty được chọn rồi.”
Gì cơ?!
Đường Tinh Khanh ngơ ngác ngồi trên ghế.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!