CHƯƠNG 469: THA THỨ
“Không thể nào, Đông Phùng Lưu không làm khó dễ tớ ư?”
“Có tớ ở đây, anh ấy sẽ không dám làm gì cậu đâu, cậu chỉ cần yên tâm dưỡng thương là được.”
Với tình hình sức khỏe của Lam Tuyết, muốn chạy trốn là điều không thể, chỉ có thể tạm thời nương thân ở nơi này, tùy thời hành động.
Nhưng thái độ của Đường Tinh Khanh đối với cô ta khiến cho Lam Tuyết rất kinh ngạc.
Nếu như đã ở nhà Đông Phùng, vậy thì, đến cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng vẫn bị Đông Phùng Lưu đưa đi. Đường Tinh Khanh nhất định sẽ biết được đầu đuôi của sự việc từ chỗ anh ta, từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt với mình.
Nhưng trên thực tế, tại sao Đường Tinh Khanh vẫn quan tâm đến mình như trước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Mang theo một chút ngờ vực, Lam Tuyết nói: “Đông Phùng Lưu có thể nhượng bộ như vậy, chắc chắn là do có cậu ở giữa hòa giải, cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, không phải chúng ta là bạn bè sao?”
Bạn bè?
Cách gọi này khiến cho Lam Tuyết ngây người, sau đó cô ta cười gượng nói: “Tớ còn tưởng rằng, đời này chúng ta không thể làm bạn bè được nữa rồi. Suy cho cùng, là tớ đã lừa gạt cậu, thậm chí còn lợi dụng cậu.”
“Tớ đã biết thân phận của cậu rồi.” Đường Tinh Khanh lộ ra một nụ cười thấu hiểu, nói: “Không ngờ cậu là cảnh sát nằm vùng, thật sự là lợi hại đó.”
“Cậu không trách tớ sao?”
“Thu thập chứng cứ, lật đổ thế lực xấu, trừ hại cho dân, cậu đang làm chuyện tốt mà. Còn việc cậu lợi dụng tớ...” Vẻ mặt của Đường Tinh Khanh phức tạp, cô nói: “Nếu như Lưu nói được làm được thì đã không có sóng gió sau đó. Nói cho cùng, là anh ấy không tin cậu, mới hại cậu bị thương.”
“Tinh Khanh, cậu thật sự quá lương thiện.”
“Đó cũng vì cậu là người tốt, tớ mới có thể lương thiện cho cậu xem.” Đường Tinh Khanh lại nở nụ cười, nói: “Nhưng mà, thân phận của cậu không giống với dự đoán của tớ lắm.”
“Chắc không phải cậu thật sự cho rằng tớ là chị đại trong giới xã hội đen đấy chứ?”
“Tớ đã từng tưởng là như vậy đấy.”
Sự nghiêm túc của Đường Tinh Khanh đã chọc cười Lam Tuyết.
“Được rồi, bây giờ cậu không cần lo đứng lo ngồi gì nữa, chỉ cần dưỡng bệnh ở đây cho thật tốt. Còn về phía chứng cứ, tớ sẽ thuyết phục Lưu, bảo anh ấy giao chứng cứ cho cậu.”
Lam Tuyết lắc đầu, dáng vẻ cam chịu số phận, nói: “Tớ cũng không dám có suy nghĩ quá đáng, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng là tốt rồi. Đông Phùng Lưu thật sự là một người đàn ông rất đáng sợ, tớ không muốn tiếp xúc với anh ta nữa."
“Yên tâm, có tớ ở đây, tớ sẽ không để cho anh ấy bắt nạt cậu nữa đâu. Trước kia luôn là cậu bảo vệ tớ, bây giờ, cứ để tớ bảo vệ cho cậu.”
Lời nói của Đường Tinh Khanh khiến cho Lam Tuyết cảm động: “Tinh Khanh, có thể quen biết cậu, đó thật sự là may mắn của tớ.”
“Tớ cũng rất may mắn khi được quen biết cậu. À, đợi đến khi tinh thần của cậu tốt hơn một chút, tớ sẽ giới thiệu với cậu một người bạn. Tính cách của cô ấy rất giống cậu, tin rằng hai người sẽ trở thành bạn thân của nhau.”
“Vậy sao, tớ thật sự rất mong đợi đó.”
Thấy Lam Tuyết đã bắt đầu ngáp, Đường Tinh Khanh đứng lên, nói: “Cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao cũng mới tỉnh lại. Bác sĩ nói cơ thể của cậu rất tốt, nhưng cũng phải chú ý điều dưỡng. Nếu không sẽ để lại mầm bệnh.”
“Biết rồi mà, cô gái này, không ngờ lại nói nhiều như thế đó.”
Mặc dù đang than thở, nhưng Lam Tuyết vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống giường.
Giúp Lam Tuyết đắp xong chăn, Đường Tinh Khanh rón rén rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lam Tuyết bèn mở mắt.
Nhìn chằm chằm vào trần nhà, mặt của Lam Tuyết không chút thay đổi, cố nhớ lại các chuyện trong khoảng thời gian này.
Đông Phùng Lưu, nếu như tôi đã không thể chết, vậy thì tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải nếm thử mùi vị của sự thất bại!
Chỉ là... người duy nhất mà mình có lỗi, chính là Đường Tinh Khanh.
...
Từ lúc Đường Tinh Khanh trở lại nhà Đông Phùng, hàng ngày đều bận rộn chăm sóc cho Lam Tuyết, ngay cả con trai bảo bối của mình cũng lạnh nhạt.
Đối với việc này, Đường Ngũ Tuấn cảm thấy rất tủi thân, còn tìm Đông Phùng Lưu để kể khổ.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại bảo Đường Ngũ Tuấn thông cảm cho Đường Tinh Khanh, thậm chí còn bảo Đường Ngũ Tuấn giúp Đường Tinh Khanh cùng chăm sóc cho Lam Tuyết.
Câu trả lời như vậy đã khiến cho Đường Ngũ Tuấn cảm thấy rất kinh hãi.
Nếu như là người khác, có suy nghĩ thông cảm thế này thì khỏi phải nói nhưng đây lại là Đông Phùng Lưu đó, ghét cái ác như kẻ thù đó, không ngấm ngầm hạ độc giết Lam Tuyết thì thôi, sao lại có thể bảo Đường Ngũ Tuấn đi giúp đỡ chứ?
Đường Ngũ Tuấn nghĩ mãi mà không ra, bèn đi tìm Nam Cường Thịnh kiếm câu trả lời.
Nghe xong câu hỏi của Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh im lặng một lúc lâu.
“Thế nào, chú Nam Cường cũng cảm thấy khó tin đúng không?” Ngón tay chống cằm, Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm: “Chú nói xem, có phải gần đây bố cháu bận rộn quá, cho nên bị chập mạch không? Hay là, tìm một bác sĩ tâm lý cho bố cháu nhé?”
“Bố cháu rất bình thường, là bố cháu đang cố gắng nối lại mối quan hệ với Tinh Khanh đó.”
“Ồ!”
Đường Ngũ Tuấn tự cảm thấy mình rất thông minh, nhưng vẫn không hiểu được Nam Cường Thịnh đang có ý gì.
Đưa tay xoa đỉnh đầu của Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh giải thích: “Do bố cháu làm Lam Tuyết bị thương nên mẹ cháu mới cảm thấy áy náy. Mặc dù tính mạng của cô ta đã được cứu về, nhưng hai người có khúc mắc. Bố cháu hi vọng cháu có thể ở bên mẹ cháu nhiều hơn, khiến cho mẹ cháu vui vẻ hơn, theo đó, vì nể mặt cháu mà có thái độ ôn hòa hơn với bố cháu.”
Đường Ngũ Tuấn bừng tỉnh, nói: “Thì ra là như vậy, bố thật sự đã khổ tâm rồi.”
“Cho nên, phát huy tác dụng của cháu, ở bên mẹ thật nhiều, tiện thể...” Giọng nói của Nam Cường Thịnh dừng lại, tiếp lời: “Đừng để cho Lam Tuyết kia có cơ hội ra tay nữa.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Đường Ngũ Tuấn gật đầu: “Lam Tuyết không phải loại người đơn giản, cho dù đã bị thương, nhưng răng nanh vẫn còn đó. Hơn nữa cô ta có thù với bố cháu, khó tránh sẽ thừa cơ chia rẽ mối quan hệ của bố và mẹ.”
“Không sai, ý của chú chính là như vậy đó.”
“Vậy nhiệm vụ này cứ giao cho cháu là được, cháu cam đoan sẽ hoàn thành nó!”
...
Ăn xong bữa sáng, Đường Ngũ Tuấn bèn ôm cây đợi thỏ trong phòng khách.
Đến khi đồng hồ chỉ đúng mười giờ, Đường Ngũ Tuấn đã nhìn thấy người mà mình muốn gặp.
Nhảy từ trên ghế sô pha xuống, Đường Ngũ Tuấn chạy đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, cười tít mắt hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu vậy?”
Đường Tinh Khanh bưng chén canh, đáp lại: “Nhà bếp vừa nấu canh thuốc xong, mẹ mang đến cho Lam Tuyết.”
“Vậy con đi cùng mẹ nhé.”
“Con không bận sao?”
“Con có thể bận việc gì chứ, con chỉ muốn giúp mẹ thôi.”
Đường Ngũ Tuấn nói xong, lập tức cầm lấy chén canh, vẻ mặt vui vẻ.
“Quỷ sứ này, con lại đang giở trò gì hả?”
“Xem mẹ nói kìa, con thật sự muốn giúp mẹ mà. Gần đây mẹ bận rộn chăm sóc cô Lam Tuyết, con không dám quấy rầy, cũng chỉ có thể bám theo mẹ, như vậy sẽ có thêm thời gian ở cùng với mẹ.”
Dáng vẻ quan tâm lại hiểu chuyện của Đường Ngũ Tuấn khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy rất xót xa.
Mình quả thật đã lạnh nhạt với con trai bảo bối rồi nhưng cũng chỉ đành phải vậy. Ở nơi này, cô không tin người khác có thể chăm sóc tốt cho Lam Tuyết, để bảo vệ cô ấy, cũng để có thể giúp cô ấy nhanh chóng bình phục, Đường Tinh Khanh phải đích thân đi làm mọi chuyện.
Mặc dù như vậy sẽ hơi vất vả, nhưng có thể yên tâm hơn một chút, cũng có thể bảo đảm chắc chắn Lam Tuyết được bình an vô sự.
Còn về Ngũ Tuấn... Đợi Lam Tuyết bình phục, mình sẽ bồi thường cho Ngũ Tuấn vậy.
“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì thế, đi thôi ạ.”
“Hả, à ừ.”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện