CHƯƠNG 342: CHE GIẤU
Thật ra khi Nam Cường Thịnh nói chuyện này với Đường Tinh Khanh, anh ta cũng đã có chút hối hận. Anh ta rất sợ Đường Tinh Khanh thật sự chấp nhận yêu cầu này của Doãn Thu Ngọc, như vậy sau khi Đông Phùng Lưu tỉnh dậy sẽ băm vằm anh ta thành tám mảnh. Thế nhưng sau khi nghe nói, Đường Tinh Khanh không có thái độ gì cả, chỉ im lặng suốt.
"Em không đáp ứng thật đấy chứ. Dù anh cố gắng thế nào, tập đoàn dp cũng chỉ là lạc đà gầy, thế nào cũng phải sánh với ngựa lớn, không thể nào sụp đổ ngày một ngày hai, em đừng làm chuyện điên rồ."
Nam Cường Thịnh vòng quanh Đường Tinh Khanh, luôn miệng khuyên lơn, thế nhưng cô vẫn luôn im lặng. Hơn nữa Đường Tinh Khanh biết, Nam Cường Thịnh nói thì dễ nghe vậy thôi, trên thực tế tập đoàn dp đã đi đến đường cùng rồi.
Không nói đến mấy chục dự án đang đình công, chỉ riêng bên phía tòa án bắt đầu chuẩn bị điều tra tập đoàn Đông Phùng, vào thời điểm nhạy cảm này, nếu điều tra ra chỗ nào sơ hở trái pháp luận, hiển nhiên sẽ đè sập trụ cột cuối cùng của tập đoàn.
Thấy Nam Cường Thịnh lo lắng như vậy, Đường Tinh Khanh lắc đầu, mỉm cười nói: "Dù sao cô ta cũng lăn lộn thương trường nhiều năm, tôi tin cô ta sẽ không làm việc theo cảm tính vậy đâu. Nếu nhà họ Doãn không giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng, cho dù tôi hy sinh cũng chẳng thể thay đổi điều gì. Em không ngu thế đâu."
Song thực ra, Doãn Thu Ngọc lại là người hay xử trí theo tình cảm. Về điểm này, anh ta chơi thân với Nam Cường Thịnh nên cũng đã biết, nhưng nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, anh ta cũng yên tâm phần nào.
"Đúng, em nhất định đừng để bị cô ta lừa. Tập đoàn dp bị phá hủy thì còn có thể gây dựng lại, anh tin Đông Phùng Lưu có bản lĩnh này. Nhưng mà Đường Tinh Khanh à, em chỉ là duy nhất trên đời, nhớ phải quý trọng bản thân."
Đường Tinh Khanh thấy vẻ mặt của anh ta hơi buồn cười, đồng thời cũng cảm động vô vàn. Cô gật đầu: "Yên tâm đi."
Nam Cường Thịnh nhìn sang Đường Ngũ Tuấn ở giường bệnh bên cạnh mấy ngày liền mất ngủ, cau mày nói: "Nếu tiếp tục thế này, anh nghĩ Đông Phùng Lưu còn chưa tỉnh lại thì một người khác đã ngã xuống rồi. Đúng lúc anh muốn ngủ một giấc ngon lành nên đưa nó về nghỉ ngơi đây."
Hiện giờ Đường Tinh Khanh đang tâm tình rối rắm, đương nhiên được thế thì không còn gì tốt hơn. Cho nên hai người hẹn ngày mai Nam Cường Thịnh đến đây thay ca, sau đó Nam Cường Thịnh liền cõng Đường Ngũ Tuấn đang ngủ say về nhà.
Sau khi anh ta đi, Đường Tinh Khanh cố gắng gượng dậy tinh thần. Cô buồn bã ỉu xìu ngồi bên giường Đông Phùng Lưu, trong đầu vẫn suy nghĩ phức tạp.
Vào lúc tập đoàn Đông Phùng sắp bị phá hủy, Đông Phùng Lưu vẫn còn nằm đây, thật ra cô có trách nhiệm rất lớn. Ngày Đông Phùng Lưu bị tai nạn giao thông, cô cũng coi như là thủ phạm gián tiếp.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh lại đau khổ không thôi. Cô chăm sóc Đông Phùng Lưu với tâm trạng giống như đang chuộc tội vậy. Bất kể thế nào, cô phải chờ tới khi anh hoàn toàn tỉnh lại, trông thấy anh chấn chỉnh tập đoàn Đông Phùng xong xuôi mới thôi. Nếu không, cả đời này cô chẳng thể gột sạch tội ác trên người.
Hơn nữa Đường Tinh Khanh còn đưa ra quyết định, nếu có khả năng, cô phải dốc hết toàn lực ngăn cản Tịch Song trả thù Đông Phùng Lưu. Dù không có cách nào cũng phải khiến mọi người buông bỏ hận thù.
Hận thù đã phá hủy đời trước của nhà họ dp và nhà họ Đường rồi, giờ lại giống như bệnh di truyền trên người bọn họ. Ngay cả Tịch Song, Nam Cường Thịnh và Doãn Thu Ngọc đều dính líu vào. Chiến tranh vô nghĩa ngoài việc khiến tất cả mọi người bị thương thì còn có ích gì nữa
Thấy ngay cả Đường Ngũ Tuấn cũng liên lụy vào, cô càng lo lắng hơn.
Bỗng dưng cô nhớ tới yêu cầu của Doãn Thu Ngọc, tuy rằngchỉ nói lệ với Nam Cường Thịnh vậy thôi, nhưng trong lòng Đường Tinh Khanh cũng đồng ý với yêu cầu của Doãn Thu Ngọc.
Hiện tại Đường Tinh Khanh bắt đầu hiểu Doãn Thu Ngọc rồi. Cô ta vốn là vị hôn thê của Đông Phùng Lưu, cống hiến vì Đông Phùng Lưu nhiều hơn cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị tổn thương vì Đường Tinh Khanh. Nghĩ như vậy, yêu cầu của Doãn Thu Ngọc cũng không quá đáng lắm.
Nghĩ trên góc độ khác, nếu như Đường Tinh Khanh có thể hy sinh bản thân để cứu giữ tập đoàn Đông Phùng, đồng thời khiến tất cả mọi người quên đi thù hận thì chẳng có gì thiệt thòi. Về cụ thể điều kiện Doãn Thu Ngọc đã nói là gì, Đường Tinh Khanh lại không biết. Cùng lắm thì cô rời khỏi đây lần nữa, sống mai danh ẩn tích, cùng lắm thì cả đời biến mất khỏi tầm mắt của họ mà thôi.
"Chỉ cần có Tuấn, mình đi đâu cũng được." Tâm trạng Đường Tinh Khanh đã bình thường trở lại, cô lẩm bẩm một mình.
Lúc này Đông Phùng Lưu đang nằm trên giường bệnh đột nhiên run run mí mắt, dường như đang sắp tỉnh lại. Nhưng anh nhanh chóng yên lặng trở lại, Đường Tinh Khanh đang bộn bề tâm sự không hề phát hiện ra.
"Xem ra phải đến gặp Doãn Thu Ngọc rồi." Đường Tinh Khanh hít sâu lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi hỏi Nam Cường Thịnh số điện thoại của Doãn Thu Ngọc. Nhưng liệu Nam Cường Thịnh có nói cho cô biết không?
Ngày hôm sau...
Nam Cường Thịnh nghỉ ngơi một đêm, tinh thần tốt hơn rất nhiều, hình như lại có sức mạnh đối phó với những chuyện phiền toái của tập đoàn Đông Phùng rồi. Chẳng qua vừa bước chân vào phòng bệnh, anh ta liền phát hiện Đường Tinh Khanh thức trắng một đêm.
"Em cũng nên đi nghỉ ngơi cho tốt thôi. Bây giờ để anh trông Lưu cho, em về nhà ngủ một giấc, mấy ngày qua em thật sự quá vất vả rồi."
Nam Cường Thịnh nhìn sắc mặt Đường Tinh Khanh tái nhợt và hai mắt ưng đỏ, trong lòng chua xót vô vàn.
Đường Tinh Khanh rất muốn hỏi số điện thoại của Doãn Thu Ngọc, nhưng không biết nên mở lời thế nào. Nam Cường Thịnh lại đột nhiên hô lên: "Ơ, Tuấn chạy đi đâu rồi? Không phải nó đến bệnh viện rồi sao?"
Đường Tinh Khanh trợn to mắt, khó hiểu: "Tuấn á? Không phải nó và anh cùng nhau về nhà sao? Anh..."
Nam Cường Thịnh bỗng sốt ruột: "Sáng nay Tuấn cùng anh ra ngoài, nhưng vừa đến cổng bệnh viện đã biến mất đâu. Anh tưởng nó vào phòng bệnh trước. Làm sao đây?"
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đường Tinh Khanh là Tịch Song. Có phải Đường Ngũ Tuấn lại bị người của Tịch Song đưa đi rồi không. Nhưng Đường Tinh Khanh lại lập tức bác bỏ, bây giờ Tịch Song ngay cả điện thoại của cô cũng không nghe, dường như đã mất kiên nhẫn và hứng thú với hai mẹ con cô rồi, làm sao có thể tới bắt Đường Ngũ Tuấn được? Hay là Doãn Thu Ngọc?
Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Doãn Thu Ngọc đang nắm trong tay rất nhiều chiêu bài rồi, không cần thiết phải lấy Đường Ngũ Tuấn ra uy hiếp cô, như vậy chỉ khiến cô bí quá hóa liều mà thôi.
Nghĩ mãi mà không ra, nhưng trong lòng Đường Tinh Khanh có chút yên tâm khó hiểu. Nếu không phải hai người này đối phó với Đường Ngũ Tuấn, thì cho dù một mình cậu bé đi lung tung cũng chẳng có gì nguy hiểm. Rất nhiều chuyện mấy ngày trước đã chứng minh Đường Ngũ Tuấn không phải là một đứa bé ngây thơ đơn giản.
Để an ủi Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh đành nói dối: "À, mấy ngày qua tâm trạng không tốt, Tuấn có đến nhưng lại đi cùng anh Vinh Hiển rồi, anh đừng lo lắng."