Mục lục
Phu nhân tổng tài Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 446: RA MẶT THAY BẠN




CHƯƠNG 446: RA MẶT THAY BẠN
Trong chuyện này, cô gái có khuôn mặt trẻ con là người vui vẻ nhất. Cô ta giơ tay che môi, nói kiểu móc mỉa với người bên cạnh: "Úi giời, một số kẻ mắt kém phải đi gặp bác sĩ còn mơ mộng làm ngôi sao gì nữa, định khiến người khác cười chê là công ty MG không biết nhìn người à?"
Lời chế nhạo của cô ta khiến Đường Tinh Khanh nhíu mày lại.
Vì không muốn gây rắc rối nên cô quyết định nhịn cho khỏi phiền, mặc kệ cô ta.
Nhưng cô gái có khuôn mặt trẻ con kia lại không có ý định bỏ qua cho Đường Tinh Khanh, cô ta chặn cô lại, nói với vẻ khiêu khích: "Này, thức thời thì cô cuốn gói khỏi công ty MG đi, đừng ở đây khiến người ta chướng mắt."
"Tôi phải đi hay không đều dựa vào sự đánh giá của thầy, chứ chẳng liên quan gì tới cô cả."
"Ha ha, còn oai lắm cơ. Tôi nói cho cô biết nhé, bất kể cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng khó được giữ lại. Bởi vì người như cô á, hoàn toàn chẳng xứng làm một thành viên của nơi này!"
Cô ta ồn ào quá!
Đường Tinh Khanh bực bội vì bị làm phiền, định phản kích để đối phương câm miệng.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã có người ra mặt thay cô rồi.
Lam Tuyết giơ tay đẩy cô gái mặt trẻ con kia một cái, nói với ngữ khí khá ngang ngược: "Cô nói ai đấy?"
Cô gái mặt trẻ con lảo đảo. Cô ta nhìn chằm chằm Lam Tuyết, cảm thấy người này trông lạ mắt quá.
Nhìn Lam Tuyết từ trên xuống dưới, cô ta hỏi: "Tôi nói ai thì liên quan quái gì tới cô?"
"Diệp Tiểu San là bạn của tôi, cô không được xỉa xói cô ấy!"
"Cô là ai chứ?"
"Cũng giống cô thôi, người bình thường!"
Cô gái mặt trẻ con hừ một tiếng, khoanh tay nói: "Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Loại quê mùa chỉ có thể làm bạn với kẻ cộc cằn mà thôi."
Lam Tuyết nở nụ cười, cùng lúc đó cô ấy cũng nhích người tới gần cô gái mặt trẻ con.
"Kẻ cộc cằn? Bản thân tôi thật sự chẳng có chút cộc cằn nào, nhưng nếu cô đã đánh giá tôi như vậy mà tôi không cộc cằn cho cô xem, chẳng phải sẽ khiến cô thất vọng?"
Thấy Lam Tuyết xắn tay áo lên như muốn lao vào đánh nhau với người ta, Đường Tinh Khanh vội ngăn cô ấy lại, nói: "Lam Tuyết, đừng kích động!"
"Nhưng thấy người đẹp õng ẹo như vậy, tớ không thể kiềm chế được." Lam Tuyết hoạt động cổ tay, cười khá hung ác.
Cô gái mặt trẻ con sợ tới mức lùi ra sau liên tục, đồng thời cũng cảnh cáo: "Cô có biết tôi là ai không? Cô mà dám động đến tôi thì sẽ ăn đủ đấy!"
"Cho dù có ăn đủ tới mấy, tôi cũng phải cho cô nếm thử trước đã!"
Nói xong, Lam Tuyết giơ tay định xốc cổ áo cô gái mặt trẻ con.
Nhưng ngay trước khi Lam Tuyết đụng tới cô ta, một người bước tới chặn giữa hai người.
Bạch Đóa Đóa lạnh lùng nhìn Lam Tuyết, mắng mỏ: "Cô cho rằng đây là chỗ nào, đến lượt cô muốn làm gì thì làm!"
"Ha, viện binh tới rồi kìa. Mà kể cả các người có cùng xông lên, tôi cũng chả ngán nhé."
"Bảo cô là kẻ cộc cằn đúng rồi còn gì, có sai đâu mà. Gặp chuyện gì cùng chỉ biết đánh đánh đấm đấm. Nhưng liệu cô có gánh được cái giá của việc hành xử như vậy không?"
Lời của Bạch Đóa Đóa khiến Lam Tuyết quay sang bắt đầu quan sát cô ta.
"Trước giờ tôi chưa gặp cô bao giờ, tôi đoán chắc cô là Lam Tuyết, người được tuyển chọn đặc biệt nhỉ. Nghe nói cô mất nhiều công sức mới thi đỗ. Nhưng mặc kệ cô đặc biệt cỡ nào, chỉ cần cô dám ra tay thì sẽ bị đuổi thôi!"
Nghe thế, Đường Tinh Khanh vội vàng kéo tay áo Lam Tuyết lại, khẽ nói: "Cậu đừng có manh động, hãy nghĩ tới lý do cậu tới nơi này đi!"
Lam Tuyết mấp máy môi, đang định nói chuyện thì bỗng thấy một người đi vào từ cửa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy huấn luyện viên tới, mấy người đang đứng hóng hớt lập tức tản ra.
Cô gái mặt trẻ con cảm xúc ùa lên, mắt đỏ bừng, định chạy tới chỗ thầy mách chuyện.
Nhưng cô ta vừa mới di chuyển được một chút thì đã bị người ta túm áo kéo lại.
Lam Tuyết cười tít mắt ôm vai cô gái mặt trẻ con rồi nói: "Bọn em đang làm quen với nhau ấy mà, chứ có thể làm gì được nữa, chẳng lẽ lại kéo bè kéo lũ đánh nhau ạ."
Nói xong, Lam Tuyết quay đầu sang, hỏi với ngữ khí cảnh cáo: "Người đẹp nhỉ, cô nói xem đúng không?"
Ánh mắt Lam Tuyết ánh lên vẻ hung ác, dường như nếu cô gái mặt trẻ con chỉ nói một chữ "không" thôi là sẽ bị cô ấy vặn gãy cổ ngay tại chỗ.
Thấy đây chỉ là đám con gái cãi nhau, huấn luyện viên không quan tâm tới chút xung đột nho nhỏ đó, bèn vỗ tay, giục giã: "Không có chuyện gì là tốt nhất. Được rồi, mọi người nhanh lên, chuẩn bị học nào."
"Dạ."
...
Kết thúc huấn luyện, học viên kéo nhau tốp năm tốp ba tới căng tin ăn cơm.
Lam Tuyết bưng khay thức ăn, thấy trong một góc có người đang nhìn trừng trừng mình với ánh mắt dữ tợn, bèn mỉm cười kiểu chơi đùa, định đi tới đó so chiêu với đối phương.
Đường Tinh Khanh giơ tay kéo Lam Tuyết lại, rồi nói: "Thời gian nghỉ trưa ngắn như vậy, đừng lãng phí nó với kẻ không liên quan."
"Cậu nói cũng đúng." Lam Tuyết cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng, nói: "Ăn cho no trước rồi chơi đùa với gái đẹp sau."
Dứt lời, Lam Tuyết tìm tạm một chỗ rồi ngồi xuống.
Đường Tinh Khanh vừa ngồi xuống bên cạnh Lam Tuyết đã nói: "Hôm nay cậu kích động quá, nếu lỡ đánh nhau thật thì lại đi đời nhà ma."
Lam Tuyết khẽ nhún nhún vai, đáp với vẻ mặt không quan trọng: "Thì có liên quan gì. Dù có bị đuổi, tớ vẫn có thể đi công ty giải trí khác, nhưng mấy con nhỏ đó còn lâu mới được may mắn như thế."
"Là sao?"
"Với tính cách của tớ ấy, chắc chắn tớ sẽ đám vỡ mũi bọn nó. Cậu nhìn mũi của mấy đứa nó đi, trăm phần trăm là chỉnh sửa cả rồi. Tới lúc đó với cái mũi lệch, bọn nó làm ngôi sao kiểu gì nữa?"
Quay đầu nhìn những chiếc mũi giống nhau như đúc của mấy cô gái kia, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà cười.
Ngay khi Đường Tinh Khanh cười trộm, một bàn tay với tới nắm lấy mũi cô.
"Này, cậu làm gì thế?"
"Xem mũi cậu có phải hàng thật không ấy mà." Lam Tuyết nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc: "Lần sau bọn nó tới kiếm chuyện với cậu ấy, cứ làm trò mũi lợn, đảm bảo không đứa nào là đối thủ của cậu đâu."
Đường Tinh Khanh vuốt ve tay Lam Tuyết, cười đáp: "Ai lại làm mấy trò xấu xí đó, cậu ấu trĩ ghê!"
Tuy trách Lam Tuyết nhưng ngữ khí của Đường Tinh Khanh rất nhẹ nhàng, nụ cười trên môi cô cũng rất ấm áp.
Trong lúc cam go này, có người thật lòng lo lắng cho mình, đùa giỡn để mình vui vẻ phải nói là rất hiếm có, nên lại càng đáng quý hơn.
Bên này Đường Tinh Khanh cười nói với Lam Tuyết, còn ở bên kia cô gái mặt trẻ con đang sắp tức chết rồi.
Cô ta tức giận chọc đồ ăn trong khay, rồi oán trách với cô gái ngồi bên cạnh: "Đóa Đóa, con ả kia ngạo mạn quá! Tớ chỉ muốn cho cô ta một bài học để cô ta yên lặng một chút, đừng có suốt ngày khoe mẽ trước mặt thầy, không ngờ chỉ một ngày cô ta đã tìm được viện binh rồi."
Bạch Đóa Đóa không ngẩng đầu lên, chỉ nói với giọng đầy miệt thị: "Viện binh gì chứ, chẳng qua chỉ là một đống bùn nhão không trát lên tường được mà thôi."
"Cho dù là bùn nhão, nhưng dính vào người thì vẫn bẩn quần áo mà. Đóa Đóa, rốt cuộc Lam Tuyết kia có lai lịch gì, tại sao tính cách hung dữ như vậy mà cô ta vẫn được tuyển chọn đặc biệt vậy?"
"Tớ cũng không rõ lắm. Nhưng cô ta theo phong cách ngang tàng, sau này cậu đừng chọc cô ta là được, không lại rước việc vào người."
"Cô ta cưỡi lên đầu lên cổ, làm mưa làm gió mà chúng ta cũng mặc kệ à? Còn cả Diệp Tiểu San kia nữa. Giờ cô ta đã là học trò cưng của thầy rồi, lại được người như thế kia giúp, chẳng phải sẽ vượt qua cậu, trở thành chị đại của nơi này sao?"
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK