CHƯƠNG 183: ANH CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG, EM CỨ THỬ MÀ XEM
“Uầy…” Bầu không khí có chút gượng gạo, Đường Tinh Khanh bị hai bức tượng Phật to lớn này làm cho đau đầu, không hiểu sao hai người bọn họ lại không vừa mắt nhau, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, giải quyết gọn ghẽ sao, cho dù có hiểu lầm gì cũng có thể xử lý qua việc giao tiếp mà.
Nhưng như trước mắt thì căn bản Phương Minh sẽ không cho Nam Cường Thịnh cơ hội này.
Bầu không khí có chút căng thẳng, Phương Minh ra vẻ tôi là ông lớn mà nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại, Nam Cường Thịnh vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn lịch sự, Đường Tinh Khanh tỏ vẻ nhức đầu ngồi một bên.
Thực ra bây giờ cô có thể hiểu được năm đó Nam Cường Thịnh bị kẹt giữa cô và Đông Phùng Lưu thì khó xử cỡ nào.
Đường Tinh Khanh tìm chuyện để nói: “À gì nhỉ… Hai người đã ăn cơm trưa chưa, có muốn ăn cùng không?”
“Ăn rồi.” Phương Minh và Nam Cường Thịnh đồng thanh nói.
Vừa dứt lời, Phương Minh bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh, ghét anh ta lại lần nữa lên tiếng cùng mình, lần trước còn đồng ý mình sẽ không giành lời của cô ấy cơ mà, tên đàn ông dối trá này!
“…”
Đường Tinh Khanh bó tay toàn tập, hai vị Phật này đến thăm mình hay là đến hành hạ mình đây, rõ ràng cô vẫn là một người bệnh có được không?
Mấy phút sau, Đường Tinh Khanh cảm thấy không cần để ý hai vị Phật sống này nữa, để bọn họ tự mình hành hạ nhau đi.
Đúng lúc này điện thoại của Đường Tinh Khanh reo lên, cô cầm lên nhìn, suýt chút nữa giật mình đến rớt cả di động!
Di động hiển thị số của Đông Phùng Lưu!
Đường Tinh Khanh xốc lại tinh thần, vẫn nghe điện thoại: “Alo.”
“Vì sao em không đi làm?” Chất giọng trầm thấp của Đông Phùng Lưu mang theo một sự tức giận tiềm ẩn.
Đường Tinh Khanh hiểu ra, cô bất mãn bĩu môi nói: “Không phải chân tôi bị đau sao, lại còn là anh làm hại, đây coi như là tai nạn lao động đi, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, không đi làm.”
Nghe vậy, bên kia im lặng một lúc, mãi lâu sau Đông Phùng Lưu mới mở miệng lần nữa, giọng nói có chút buồn bực: “Nếu đã như vậy, tại sao em không gọi điện thoại cho anh…”
“Tôi…” Đường Tinh Khanh vừa mở miệng đã định mắng, nhưng vừa nghĩ ra chuyện tối qua cô đá anh, không biết vì sao cô lại đột nhiên không mắng được: “Tôi tưởng anh biết…”
Câu cuối cùng cô không nói còn được, vừa nói ra thì Đông Phùng Lưu đã nổi giận, chân đau còn đá anh mạnh như vậy, lập tức hùng hổ quăng một câu: “Chân khỏi rồi thì lăn đi làm cho anh.” Sau đó anh tức giận cúp điện thoại.
“…”
Đường Tinh Khanh ngẩn người nghe một hồi tiếng máy bận từ bên kia điện thoại truyền tới, lúc này mới đặt di động xuống, được thôi, muốn cô chung sống hòa bình với Đông Phùng Lưu là không thể nào, không phải cô cứng miệng, thì là Đông Phùng Lưu tự muốn chết.
Hai người bọn họ hợp với việc chia tay không vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Minh cảm thấy cứ ngây ngốc ở đây không có ý nghĩa gì, liền nói lần sau sẽ quay lại thăm cô, sau đó rời đi.
Phương Minh mới đi thì Nam Cường Thịnh cũng nói có chút việc liền rời đi theo Phương Minh.
Vì vậy Đường Tinh Khanh chỉ có thể nhìn hai oan gia này đến cũng vội vã mà đi cũng vội vàng.
Một mình mình rảnh rỗi ngây ngốc ngồi một buổi chiều, bất giác đã ngủ mất tiêu, lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối.
Trong phòng tối thui, thỉnh thoảng có đèn xe đi ngang qua chiếu vào, khi nhìn ra bên ngoài thì thấy đèn nhà hàng xóm sáng trưng, còn nhà mình thì tối sầm.
Mỗi khi vào lúc này đều cảm thấy mình vô cùng cô đơn, đã bao năm rồi không cảm thấy thế này?
Đường Tinh Khanh nhớ trước đây sau khi Tiết Bình Hương vào nhà, lúc cô không còn nhìn thấy bố nữa cũng có cảm giác này, tỉnh dậy phát hiện trời đã tối, mà trong nhà lớn như vậy chỉ có một mình mình, cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi này thật sự khó chịu.
Sau đó khi cô có Đường Ngũ Tuấn thì không còn cảm thấy mùi vị cô đơn nữa, Ngũ Tuấn à Ngũ Tuấn… Rốt cuộc con ở đâu… Mẹ rất nhớ con…
Đường Tinh Khanh cứ như vậy mà ôm đầu gối ngồi một mình trong bóng đêm, mắt đờ đẫn.
Nếu không phải chuông cửa đột nhiên vang lên, có lẽ Đường Tinh Khanh đã quên mất thì giờ, nhảy lò cò về phía cửa, vì trong bóng tối không nhìn thấy rõ mọi thứ, Đường Tinh Khanh còn bị thương mấy chỗ nữa, chân bị thương cũng bị đụng vào.
Vì vậy khi Đường Tinh Khanh nhảy lò cò đến cửa còn suýt chút nữa té nhào xuống đất, tiện tay bật đèn, Đường Tinh Khanh còn vừa mở cửa.
Khi cô nhìn thấy rõ người ngoài cửa, không nhịn được kinh hãi hô lên một tiếng: “Sao lại là anh?”
Đông Phùng Lưu liếc vào nhà một cái, không vừa lòng với phản ứng của cô, nói: “Tại sao không thể là anh? Nhìn thấy anh kinh ngạc lắm sao? Chẳng lẽ em đã hẹn người tình của em?”
Đông Phùng Lưu càng nói càng quá đáng, Đường Tinh Khanh mặc kệ anh, có bài học nhớ đời tối qua, cô chặn ngang cửa không cho Đông Phùng Lưu bước vào: “Nói đi, tối nay sếp lớn của tập đoàn Đông Phùng muốn đến làm gì?”
“Không có việc gì thì anh không thể đến sao?” Đông Phùng Lưu nhướng mày, lời nói ra kèm chút châm chọc.
“…” Đường Tinh Khanh cạn lời.
Đông Phùng Lưu đẩy người Đường Tinh Khanh sang một bên, không vui nói: “Chó khôn không cản đường, để anh vào.”
Anh mới là chó!
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu đẩy ra thì không mấy vui vẻ, cô không nhịn được mà phản kích nói: “Anh nói kiểu gì vậy, mắng một cô gái là chó, anh có biết xấu hổ không?”
Nghe vậy Đông Phùng Lưu lạnh lùng liếc nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này khiến Đường Tinh Khanh lạnh đến mức thân thể không nhịn được run lên: “Đúng vậy, em không phải là chó, chó sẽ không đá người khác vào thời điểm đó!”
Thấy Đông Phùng Lưu nhắc đến chuyện tối qua, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà đỏ mặt ngượng ngùng, tối qua đúng là cô không đúng, sau đó cô cũng bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu cô đá hỏng cái kia của Đông Phùng Lưu, có lẽ anh sẽ liều mạng với mình.
Cô lập tức cẩn thận hỏi: “Tối hôm qua là tôi không đúng, vậy… cái đó của anh không sao chứ?”
“Có sao hay không em thử một chút là biết mà?” Đông Phùng Lưu vẫn cười nham hiểm, sau khi nói xong lại hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ xấu xa, nếu lần sau em mạnh hơn chút nữa thì nhà anh sẽ bị cắt đứt nòi giống.”
Tuy biết Đông Phùng Lưu cố ý nói như vậy, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn bị anh chọc cười, cắt đứt giống nòi thì không thể nào, anh đừng hòng mong con trai em chết…
Trong lúc hai người đấu khẩu, cuối cùng vẫn là Đông Phùng Lưu có chút mất kiên nhẫn kéo Đường Tinh Khanh đến ghế sofa, ra lệnh cô ngồi xuống.
“Anh muốn làm gì?” Đường Tinh Khanh có chút lo lắng nhìn Đông Phùng Lưu, không biết hôm nay anh đến là do bị trúng gió gì.
Nhưng Đông Phùng Lưu không nói lời nào đã bắt đầu cởi áo khoác của mình, xong rồi anh lại bắt đầu vén ống tay áo mình lên.
“Anh… Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Bộ dạng không nói không rằng của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh có chút lo lắng, cô co người muốn lùi về phía sau nhưng lại bị Đông Phùng Lưu túm lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Đông Phùng Lưu nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt Đường Tinh Khanh, cẩn thận xem xét cái chân bị thương của cô, sau đó đưa tay đặt lên đầu gối của mình.
“…”
Đường Tinh Khanh trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?