CHƯƠNG 443: GÂY THÙ CHUỐC OÁN
"Nếu tôi đi, không chỉ bị huấn luyện viên mắng vì đến muộn mà còn xách theo một đôi giày vốn dĩ không dùng đến."
"Cô..."
Đường Tinh Khanh không muốn gây sự nên mặc kệ cô gái có khuôn mặt trẻ con kia, quay người đi đến góc phòng đổi giày.
"Người gì thế này, có lòng tốt nhắc nhở cô mà lại biến thành ý xấu nữa chứ."
Cô gái có khuôn mặt trẻ con oán trách với đám người ở bên cạnh, trên mặt còn đâu vẻ đơn thuần vừa rồi nữa?
"Mấy người đang nói gì đấy?"
Bỗng một giọng nói yểu điệu chen ngang vào, khiến mặt mày mấy cô gái lập tức hớn hở hẳn ra.
"Ấy, sao giờ Đóa Đóa mới đến vậy."
Người bị mấy cô gái khác vây xung quanh là một cô nàng xinh tựa như búp bê vậy.
Cô nàng rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, trong vắt tựa nước vậy.
Nhưng ánh mắt của cô nàng rất hung dữ, không giấu nổi sự ngông cuồng bên trong.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con vừa rồi còn đang oán trách, sau khi nhìn thấy Bạch Đóa Đóa đã ghé vào tai cô nàng thì thầm vài câu như thể mình có chỗ dựa vậy.
Nghe xong lời kể của đối phương, Bạch Đóa Đóa khoanh tay đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, hất cằm dưới lên, không khách khí chút nào mà hỏi: "Cô tên gì?"
"Diệp Tiểu San."
Cười châm biếm với đám người bên cạnh xong thì Bạch Đóa Đóa giở giọng mỉa mai nói: "Đúng là cái tên quê mùa, bố mẹ cô quả nhiên thiếu văn hóa."
Thay xong giày, Đường Tinh Khanh đứng lên, đúng mực nhìn Bạch Đóa Đóa rồi đáp: "Cho dù bố mẹ tôi có thiếu văn hóa thế nào đi nữa thì cũng sẽ không dạy con gái họ tùy tiện phê bình bố mẹ người khác. So sánh thử xem, cô thấy ai mới thiếu văn hóa hơn?"
Bạch Đóa Đóa không ngờ khi Đường Tinh Khanh đứng lên còn cao hơn cả mình, một chốc đã rơi vào thế yếu.
Hơn nữa thái độ không chút khách khí của đối phương đã hoàn toàn chọc giận Bạch Đóa Đóa.
"Đáng ghét, cô vừa nói cái gì!?"
Bạch Đóa Đóa muốn xông tới dạy dỗ Đường Tinh Khanh, nhưng Đường Tinh Khanh lại nhìn thẳng về phía Bạch Đóa Đóa không có chút lo sợ nào, căn bản không đặt cô nàng vào trong mắt.
"Các em đang làm gì đó!"
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến tất cả mọi người ngoan ngoãn trở lại, đứng về chỗ cũ.
Vừa thấy huấn luyện viên, Bạch Đóa Đóa lập tức biến thành một chú cừu nhỏ vô tội, đánh đòn phủ đầu.
"Thưa thầy, cái cô Diệp Tiểu San này nói năng chẳng nể nang ai cả! Em có lòng tốt nhắc cho cô ấy nghe về quy củ ở trong phòng luyện tập, thế mà cô ấy lại mắng em, bảo em lo chuyện không đâu!"
Đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Đóa Đóa, Đường Tinh Khanh thầm nghĩ sức mạnh đổi trắng thay đen của người này đúng là không tầm thường.
Người như cô nàng thì cần gì phải tham gia lớp huấn luyện chứ, giờ cũng có thể trực tiếp giật giải Oscar nữ hoàng điện ảnh rồi.
Huấn luyện viên quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh hỏi: "Là như thế có đúng không?"
So với Bạch Đóa Đóa đang rưng rưng muốn khóc thì Đường Tinh Khanh lại bình thản đáp: "Không phải ạ, cô ấy đang nói dối."
"Cô bảo ai đang nói dối chứ, cô..."
Huấn luyện viên liếc mắt nhìn Bạch Đóa Đóa, lập tức khiến cô ả ngâm miệng lại.
Chậm rãi liếc mắt qua mọi người trong phòng, sau đó huấn luyện viên lên tiếng bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Các em đến đây không phải để chơi trò gia đình, hôm nay các em nói xấu người này, ngày mai lại kéo bè kéo cánh với một người khác, tôi cũng không có thời gian mà đi xử lý thị phi của các em. Các em nhớ cho kỹ, nếu muốn trở thành ngôi sao trong tương lai thì phải đặt sức lực lên đúng chuyện. Sau này ai còn muốn gây sự thì cút ngay ra ngoài cho tôi! Đã nghe rõ chưa!"
"Rõ ạ."
"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu huấn luyện."
"Vâng."
Mọi người tản ra, cô gái có khuôn mặt trẻ con cũng đi theo Bạch Đóa Đóa.
Trước khi rời đi, Bạch Đóa Đóa hung tợn trừng Đường Tinh Khanh một cái, nhìn bộ dạng như muốn nhảy vào tẩn cô một trận.
Mà Đường Tinh Khanh căn bản không đặt uy hiếp của Bạch Đóa Đóa vào trong mắt, cô Bạch Đóa Đóa này không là gì so với đối thủ trong quá khứ cả.
Nội dung luyện tập của hôm nay cũng giống như hôm qua vậy, vẫn là luyện thế đứng.
Những thanh niên có thể thông qua tuyển chọn đứng ở chỗ này đều là người vô cùng ưu tú. Bọn họ cứ ngỡ rằng sẽ đến đây nhận huấn luyện chuyên nghiệp, không ngờ ngày đầu tiên lại phải luyện tập nội dung vừa nhàm chán vừa đơn giản như vậy, không khỏi oán than khắp nơi.
Bạch Đóa Đóa không muốn lãng phí thời gian bèn nói: "Thưa thầy, dựa vào tố chất của bọn em mà còn cần phải luyện tập nội dung đơn giản như thế sao?"
Huấn luyện viên quay đầu lại liếc Bạch Đóa Đóa, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt cô nàng, hai mắt nhìn chằm chằm gắt gao không dời.
Bạch Đóa Đóa kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không sợ hãi mà nhìn lại huấn luyện viên.
"Em cảm thấy mình rất xuất sắc?"
"Tất nhiên rồi ạ."
"Hừ, đúng là một người tự phụ!" Huấn luyện viên kéo Bạch Đóa Đóa đến trước gương, không chút nể tình mà nói: "Em nhìn lại chính mình xem đi, lưng gù ngực lép cằm nọng, chỗ nào có khí chất cao quý tao nhã chứ!? Người ta có cổ thiên nga, còn em thì sao, có một cánh tay gân guốc đấy! Tố chất kém như thế còn không cố gắng luyện tập mà lại kêu gào với tôi, em lấy đâu ra tự tin ấy vậy!?"
Miệng lưỡi của huấn luyện viên này đúng là ác thật.
Đường Tinh Khanh nhíu mày, thầm nghĩ tùy Bạch Đóa Đóa chẳng ra làm sao nhưng bề ngoài vẫn ổn chứ không khó đỡ như lời thầy giáo nói. Cũng không biết thầy đang dọa Bạch Đóa Đóa hay là đang yêu cầu nghiêm khắc với cô nàng nữa.
Lại nhìn Bạch Đóa Đóa, vừa rồi còn kiêu ngạo như chim khổng tước, bây giờ rưng rưng sắp khóc đến nơi rồi.
Bạch Đóa Đóa này là thực tập sinh có kết quả học tập đứng nhất, giờ cô nàng lại bị hạ thấp như vậy khiến những người khác càng không dám xằng bậy, ngoan ngoãn đứng ở đó không dám ăn nói linh tinh gì nữa.
Huấn luyện viên vừa chậm rãi bước qua trước mặt mọi người, vừa trách mắng: "Mặc kệ các em xuất sắc đến đâu, ở chỗ này của tôi thì phải nghe theo sắp xếp của tôi! Hơn nữa bỏ ngay kiêu căng tự mãn của các em đi cho tôi, đến chỗ này rồi thì ai cũng là người mới bắt đầu cả."
Lúc đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh thì huấn luyện viên hơi dừng lại rồi nói: "Các em xem Diệp Tiểu San đi, tố chất đều tốt hơn tất cả bọn em đấy, nhưng người ta lại không nói mấy lời vô ích, còn chủ động tăng thêm thời gian luyện tập nữa. Nếu muốn nổi tiếng thì học tập em ấy nhiều hơn chút đi."
Đường Tinh Khanh không thể ngờ rằng bản thân đang kém nhất giờ lại trở thành mục tiêu học tập của người khác.
Bây giờ Đường Tinh Khanh dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được người ta đang dùng ánh mắt gì để nhìn mình, không khỏi lại thầm cười khổ một tiếng.
"Được rồi, bây giờ đứng sát vào vách tường cho tôi, thời gian huấn luyện là hai tiếng!"
Theo tiếng ra lệnh của huấn luyện viên, mọi người tự giải tán ra đi tìm vị trí.
Trải qua tranh chấp vừa rồi, Đường Tinh Khanh tựa như đã biến thành bệnh dịch, không một ai muốn đứng gần cô cả, còn có ý định cô lập cô.
Yên lặng đứng ở trong góc nhỏ, Đường Tinh Khanh nhắm hai mắt lại, không thèm để ý đến đủ loại ánh nhìn của mấy người bên ngoài.
Đứng đối diện Đường Tinh Khanh là Bạch Đóa Đóa, cô nàng đang căm giận không phục siết chặt nắm đấm.
Cô gái này có tài gì mà ngạo mạn chứ! Cô chờ đấy, nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô phải cút ra khỏi chỗ này!
...
Đường Tinh Khanh vốn cho rằng mình có thể chung sống hòa bình với những thực tập sinh khác, lại không ngờ ngày đầu tiên đã gây thù, còn thù với cả một lớp nữa chứ.
Xem ra nguyện vọng làm người khiêm tốn của cô đã bị phá vỡ.
Lúc nghỉ trưa, Đường Tinh Khanh thấy người khác túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ ăn cơm trưa, còn dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn mình nữa, trong chốc lát cảm thấy rất nhàm chán, cơm ăn cũng không hợp khẩu vị nữa nên nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Nhưng sau khi trở về phòng ngủ, Đường Tinh Khanh bất ngờ phát hiện trong phòng ngủ xuất hiện thêm một người.
Nhìn bóng lưng của người kia, trong chớp mắt Đường Tinh Khanh hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Phương Minh?"
Nhìn từ phía sau, cô gái kia thật sự rất giống Phương Minh, già dặn giống nhau, thẳng thắn giống nhau.