CHƯƠNG 483: BUỒN BÃ CHIA TAY
Ngay lúc Đường Tinh Khanh chuẩn bị đứng dậy rời khỏi quán cà phê thì Đường Ngũ Tuấn thở hồng hộc chạy vào.
"Phù, hóa ra bố mẹ đều ở đây, làm con tìm khắp nơi." Giơ tay lau trán, Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh cầm sẵn túi xách trên tay, không khỏi kinh ngạc hỏi lại: "Ôi, mẹ định đi đâu đấy?"
Mặt mũi Đường Tinh Khanh trầm trọng: "Nếu bố con đã ở đây rồi thì mẹ về trước."
"Ôi chao, đến cũng đến rồi, ăn bữa cơm rồi hẵng đi mà", Đường Ngũ Tuấn túm lấy Đường Tinh Khanh: "Học hành bao nhiêu lâu như thế, con đói meo cả rồi. Hay là chúng ta ăn cơm trước đi, con biết ở gần đây có một nhà hàng rất ngon đấy."
"Hay là về nhà ăn đi, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm tối rồi."
"Nhưng mà bây giờ con đói lắm rồi, con đang vào giai đoạn phát triển chiều cao, đói quá không tốt đâu."
"Nhưng mà..."
Ánh mắt hướng về phía Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh mím chặt môi.
Nhận được ánh mắt của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu đứng dậy: "Hai mẹ con ăn trước đi, anh về công ty đây."
Ôi, đúng là tức chết người ta mất thôi, vừa vỗ về được một người thì người kia lại dở chứng! Còn nữa, sao bố không thể mặt dày lên một chút nhỉ, ban nãy mẹ mình vừa làm khó làm dễ một chút đã tự động rút lui rồi, chẳng giống tác phong của bố chút nào!
Khẽ thở dài trong lòng, Đường Ngũ Tuấn vươn tay giữ Đông Phùng Lưu lại, đồng thời cũng gắn một nụ cười lên gương mặt nhỏ.
"Ôi dào bố ơi, chuyện của công ty sớm một tí muộn một tí cũng không thành vấn đề, không quan trọng bằng ăn cơm được đâu."
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh như có thâm ý gì khác: "Có bố ở đây, mẹ con có khi ăn cơm cũng không yên được đâu."
Câu nói này Đường Tinh Khanh không thích nghe một chút nào, rõ ràng anh cũng không muốn nhìn thấy mình, dựa vào cái gì mà lôi mình ra làm bia đỡ đạn chứ?
Đường Tinh Khanh nhướn mày, định lên tiếng phản bác.
"Trời ạ, hai người cứ nhất định phải cãi nhau trước mặt con à?" Để tránh cho tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, Đường Ngũ Tuấn lên tiếng hăm dọa: "Nói cho hai người biết nhé, gia đình không hòa hợp, tỉ lệ con cái có tính tình vặn vẹo cao hơn 30% đấy, nhất là với dạng nhân tài có IQ cao như con lại càng dễ hình thành nhân cách phản xã hội! Nếu như hai người cảm thấy không sao thì cứ cãi tiếp đi!"
Trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cất giọng giải thích: "Bố mẹ có cãi nhau đâu, chỉ đang tranh luận chút thôi mà."
"Thế bây giờ đã tranh luận xong chưa?"
"Ờm, xong rồi."
"Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Vừa dứt lời, không để hai người kia kịp phân bua, Đường Ngũ Tuấn đã kéo Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu phấn khích đi về phía nhà hàng bên cạnh.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Đường Ngũ Tuấn hơi bị nhanh khiến Đường Tinh Khanh có chút ngờ vực.
Tuy trong lòng hoài nghi nhưng vì chuyện này liên quan đến sự trưởng thành của con cái, Đường Tinh Khanh đè nén cảm giác ấy xuống, theo Đường Ngũ Tuấn tiến vào nhà hàng mà không một lời oán thán.
Có lẽ thằng bé thực sự rất đói, Đường Ngũ Tuấn gọi đồ ăn đầy một bàn. Chỉ có điều, chưa kịp động đũa, thằng bé đã ôm bụng, biểu cảm trên mặt có vẻ đau đớn.
"Ngũ Tuấn, con không sao chứ?"
"Ai da, con đau bụng quá, con vào phòng vệ sinh một lát."
"Có cần uống thuốc không?"
"Không cần, không cần đâu!"
Đường Ngũ Tuấn nói rồi cúi gập người chạy mất.
"Thằng bé này, chắc không phải ăn nhầm thứ gì chột bụng chứ?"
Đường Tinh Khanh lầm bầm nói, không hề phát hiện ra Đông Phùng Lưu vẫn luôn nhìn mình.
Quay người lại, khi ánh mắt một lần nữa bắt gặp ánh nhìn của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh khựng lại, vội vàng cúi đầu.
"À ừm, chúng ta bình tĩnh trước đã, ít nhất phải giữ được dáng vẻ chung sống hòa thuận trước mặt con trẻ."
"Kiểu hòa bình giả dối đó, em có chắc là Ngũ Tuấn cần không?"
Giọng điệu lạnh nhạt điềm nhiên của Đông Phùng Lưu dễ dàng khơi mào lửa giận của Đường Tinh Khanh, cô nhíu mày trách móc: "Làm sao anh biết là thằng bé không cần, Ngũ Tuấn suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi, gia đình hòa thuận là tất cả với nó."
"Nhưng Ngũ Tuấn không phải đứa trẻ bình thường."
"Cho nên sao, anh không chịu phối hợp diễn kịch phải không?"
"Tất nhiên anh sẽ không diễn kịch."
Đường Tinh Khanh tức giận nhìn Đông Phùng Lưu, như một chú thỏ con đang phẫn nộ.
Hay lắm, cho dù mình không phải đối thủ của Đông Phùng Lưu, nhưng thỏ con cáu lên cũng biết cắn người đấy nhé!
Ngay lúc Đường Tinh Khanh đang nghĩ xem nên bắt đầu mài răng từ đâu thì Đông Phùng Lưu lại lên tiếng.
"Anh hi vọng chúng ta thực sự ân ái như ngày đầu."
Biểu cảm trên mặt cứng đờ, Đường Tinh Khanh vội vàng cúi đầu, nhìn đi chỗ khác.
Đông Phùng Lưu vẫn luôn nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt chờ mong, nhưng Đường Tinh Khanh không hề ngẩng đầu lên, điều này khiến ánh mắt của anh từ từ trở nên ảm đạm.
Sau đó, không ai trong hai người nói gì nữa, cho đến khi Đường Ngũ Tuấn quay lại.
"Con quay lại rồi đây, thức ăn đã bưng lên cả rồi, sao bố mẹ không ăn đi?"
Nở một nụ cười cứng ngắc, Đường Tinh Khanh đáp lời: "Con mau ăn đi, bố mẹ không đói."
"Con..."
"Công ty còn có việc, hai mẹ con cứ ăn thong thả."
Cúi người cầm âu phục, Đông Phùng Lưu tỏ ý muốn đi.
Cái gì nữa vậy, sao bố lại đòi đi rồi!
Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đông Phùng Lưu: "Chuyện gì mà quan trọng vậy, ăn xong rồi bố hẵng đi."
"Có khách hàng từ châu Âu tới, tối nay sẽ đi, cho nên phải gặp mặt. Hôm nay có thể bố sẽ về rất muộn, Ngũ Tuấn, nhớ đi ngủ sớm, không được chơi game nữa, biết chưa?"
Đường Ngũ Tuấn bĩu môi: "Ừm, con biết rồi."
Đông Phùng Lưu bỏ đi, Đường Ngũ Tuấn rất thất vọng, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn thản nhiên như không.
Vươn tay múc canh cho Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh nói: "Đừng để ý tới bố con, chúng ta ăn phần của chúng ta đi."
"Mẹ ơi... có phải bố con giận rồi không?"
"Làm sao mẹ biết được, bố con ấy hả, trước giờ vui buồn thất thường lắm."
"Nhưng mà, con lâu lắm không được ăn cơm cùng bố rồi."
"Có mẹ ăn cùng con vẫn chưa đủ hả? Hay là..." Sắc mặt Đường Tinh Khanh u ám đi: "Nếu như con cảm thấy mẹ rất thừa thãi, vậy để mẹ gọi bố con quay lại giúp con."
Vội vàng ngăn Đường Tinh Khanh lại, Đường Ngũ Tuấn lộ vẻ lấy lòng: "Không đâu không đâu, làm sao mà mẹ dư thừa được, có mẹ là đủ rồi."
"Thế thì mau ăn cơm đi, không phải con đói lắm rồi sao."
"Ừm ừm."
Đường Ngũ Tuấn uống chút canh mà không biết mùi vị nó như thế nào, nội tâm đã không ngừng rên rỉ oán thán.
Một bữa cơm yên lành sao tự dưng lại hỏng hẳn thế này? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu vậy a a a a!!!
...
Như Đông Phùng Lưu đã nói, hôm nay anh về nhà thực sự rất muộn, rạng sáng mới quay về phòng.
Nhưng anh chỉ kịp tắm một cái đã vào thư phòng, mở máy tính lên, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Cốc cốc---
"Vào đi."
Một cái đầu nhỏ thò vào, cười cười với Đông Phùng Lưu.
Nhìn Đường Ngũ Tuấn bước tới trước mặt mình, Đông Phùng Lưu bỏ dở công việc trong tay mà hỏi: "Sao giờ này vẫn chưa ngủ, mẹ con mà biết sẽ lải nhải mãi cho mà xem."
Giơ giơ cái khay trong tay, Đường Ngũ Tuấn cười cười nói: "Chắc chắn bố vẫn chưa ăn cơm tối, con đưa đồ ăn khuya cho bố đây."
"Cứ để đó đi."
Đặt đồ ăn lên bàn cho Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn ôm khay, đứng bên cạnh, đồng thời cũng tươi cười nhìn Đông Phùng Lưu.
"Sao vẫn chưa đi, còn việc gì à?"
Đường Ngũ Tuấn vội vàng gật đầu, sau đó ngồi xuống phía đối diện Đông Phùng Lưu: "Bố ơi, lẽ nào bố cứ định thế này với mẹ con mãi? Chúng ta khắc phục được bao nhiêu trở ngại mới đoàn tụ được, tại sao còn phải lãng phí thời gian mà giận dỗi lẫn nhau?"
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện