Chương 138: Chơi trốn tìm
Anh ta đạp mạnh chân ga dưới chân, sau đó
phóng đi không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Chủ nhật, Đào Anh Thy ở nhà với sáu bé con,
dì Hà không có việc gì nên cùng bọn họ chơi đùa
Dì Hà đến đây chủ yếu là để nấu nướng cho bọn họ.
Đào Anh Thy nói có thể tự làm, nhưng bà vẫn muốn đến, lý do chính là: “Có thế bọn nhỏ không chê tài nấu nướng của cô, nhưng chính cô cũng
không ăn nối mà, đúng chứ?” Đào Anh Thy cứng họng.
Sáu bé con thì không nỡ.
Dì Hà ở lại nấu ăn, Đào Anh Thy chơi đùa với sáu bé con.
Dạy Bảo An vẽ, mỗi lân vẽ đều vẽ những hình cầu bằng thép.
Đào Anh Thy đang ngồi vẽ trên tấm ván, thấy Bảo An đang chăm chú nhìn, cô thầm nghĩ, cậu
bé nghiêm túc thật đấy, dáng vẻ thật đáng yêu…
“Mẹ ơi, em muốn chơi trò trốn tìm!” Bảo Nam leo lên vai Đào Anh Thy, sau đó leo qua đầu cô, rồi
trượt ngã về phía trước.
Đào Anh Thy đặt cọ vẽ xuống, vẽ cho con thỏ
nhỏ một cái đuôi thật dài
Bảo Vỹ chạy đến: “Mẹ, con cũng muốn chơi trốn tìm!” Bảo Long và Bảo My cũng chạy đến, nói: “Mẹ, con cũng muốn!”
“Muốn chơi.
Bảo Hân đầu thắt hai bím tóc, đôi mắt sáng
ngời nhìn cô: “Mẹ ơi!”
Bảo An mở cái miệng tròn nhỏ nhắn vui vẻ
cười nói: “Bảo An… muốn chơi!”
“Được rồi, mẹ sẽ đếm đến mười, trốn đi nhé, Bảo An không được ngã nữa đâu nhé!” Đào Anh
Thy cổ vũ cho cậu bé. “Vâng!” Bảo An hào hứng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ háo hức của sáu bé con, Đào Anh Thy mỉm cười, che mắt lại: “Bắt đầu đếm nhé, một…”
Năm bé con quay đầu chạy tán loạn về mọi hướng, chỉ có Bảo An từ từ đứng dậy, hào hứng đi
tìm chỗ trốn.
“Hai… ba… bốn … năm…” Đào Anh Thy đếm
một cách chậm rãi: “Sáu… bảy… tám… chín. mười!”
Cô bỏ tay ra, liếc mắt nhìn xung quanh, có sáu
bé con thì có năm bé đã bị bại lộ
Bảo Nam trốn sau ghế sô pha, trốn ở đó cũng
khá kín đáo.
Bảo Vỹ trốn sau con búp bê gấu trúc của cô
bé, còn để lộ ra chỏm tóc trên đầu của mình.
Bảo Long và Bảo My thì chui xuống dưới gầm bàn, đầu thì quay vào trong, cặp mông tròn trịa thì
quay ra bên ngoài
Bảo Hân nấp sau cánh cửa, có thể nhìn thấy cả người của cô bé, nhưng cô bé đã quay mặt vào bên trong, nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy người khác thì người khác cũng không thế nhìn
thấy mình. Còn Bảo An thì… nấp sau rèm cửa, chưa nói
đến chuyện để lộ đôi chân mập mạp thì cái bụng
căng tròn của cậu bé đã bị lộ rõ.
Đào Anh Thy nín cười, đứng dậy, vừa tìm vừa giả vờ như không nhìn thấy: “Trời ơi, trốn ở đâu hết rồi? Tại sao mình lại không tìm ra nhỉ? Bọn nhỏ trốn giỏi quá rồi, Bảo Nam? Bảo Vỹ? Bảo Long? Bảo My? Bảo Hân? Bảo An? Trời ơi, rốt
cuộc là chạy đi đâu rồi…”
Đào Anh Thy nghe thấy tiếng cười, nhưng cô
vạch trần ngay, phải trêu đùa bọn nhỏ trước đã
Cô nhẹ nhàng vỗ vào mông bọn nhỏ nói: “Tìm được các con rồi nhé!”
“Anh là người được mẹ tìm thấy đầu tiên!” Bảo Long hào hứng nói
“Em.. em cũng là người đầu tiên” Bảo My tỏ
ra đáng thương. Đào Anh Thy bất lực, người cuối cùng được
tìm thấy mới nên vui vẻ không phải sao? Tại sao
người bị tìm thấy đầu tiên lại là người giỏi nhất?
Nhưng bọn nhỏ không hiểu điều này, chỉ răng sẽ rất vui nếu như nhanh chóng được tìm thấy.
Đào Anh Thy đi tìm Bảo Hân, rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo Hân: “Bảo Hân,
giả vờ đóng cửa hóa ra con trốn ở đây à?”
“Mẹ ơi, con đã trốn ở đây đó!” Cô bé nói đầy phấn khích.
Đào Anh Thy tiếp tục đi tìm Bảo Vỹ, đứng trước búp bê gấu trúc nói: “Chỏm tóc xoăn đáng
yêu này của ai đây nhỉ?”
Bảo Vỹ ngay lập tức đứng lên: “Mẹ, là của con đó, của con”
Đào Anh Thy đi đến chỗ Bảo An, sờ sờ cái
bụng nhỏ cẵng tròn: “Đây là ai thế nhỉ? Cái bụng
nhỏ phập phồng này là của ai nhỉ?”
“Hi hi” Bảo An ngứa, cười rộ lên. Sau đó cậu
bé định đi ra ngoài, nhưng không ra được: “A”