Chương 282: Chiếc vòng tay màu bạc
Anh muốn cứu Đào Anh Thy trước tiên nhưng hết lần này đến lần khác đều không thấy bóng người.
Đội cứu hộ cùng người của Tư Hải Minh vân còn lục soát bên dưới, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đội cứu hộ tìm không thấy, vệ sĩ cũng tìm không ra.
Tư Hải Minh nhất thời không thể kìm nén được thở dốc. Vệ sĩ từ trong nước ngơi lên, xác định vị trí cẩn thận rồi lại lặn xuống lần nữa, tới tới lui lui không dừng lại.
Có thể thấy vị trí cũng không thay đổi nhiều lắm nhưng tại sao đến giờ vẫn không tìm được người.
Tư Hải Minh siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên vặn vẹo.
Người được đội cứu hộ cứu ra đều có người nhà đưa đi, chỉ còn mỗi Tư Hải Minh vần nắm chặt tay nhìn mặt hồ.
Quá trình lục soát không ngừng nghỉ kéo dài vài giờ đồng hồ, sắc trời cũng dần tối lại.
Bây giờ dù cho có tìm được người thì cũng không còn khả năng sống sót nữa.
Vệ sĩ hầu như đã kiệt sức nhưng không có phân phó của Tư Hải Minh cũng không ai dám ngừng lại.
Đội trưởng đội cứu hộ mang vé mệt mỏi đi đến: “Xin hỏi người nhà anh là ai?
Tư Hải Minh làm như không nghe thấy, sắc mặt âm trầm, không có một tí nhiệt độ, ngơ ngẩn đứng ở đó, tựa như nhũng người xung quanh chẳng có bất kỳ quan hệ nào với anh.
Chương Vĩ nói: “Bây giờ còn không chắc chắn có mấy người, chỉ có thể khẳng định có phụ nữ và trẻ em trên xe”
Đội trưởng đội cứu hộ nghi ngờ nói: “Chắc chắn có đứa trẻ sao? Vừa rồi tài xế tỉnh lại có nói xe có ba đứa bé, nhưng ba đứa bé kia đã được bảo đảm tính mạng an toàn rồi, đã được cứu rồi”
Chương Vĩ kinh ngạc, ba đứa bé?
Chẳng lẽ Đào Anh Thy không có mang theo đứa bé bỏ trốn sao?
Có thể đem con giấu đi chứng tỏ cô vô cùng quan tâm đứa bé này, sao có thế có chuyện bỏ lại đứa bé chứ?
Suy luận này không hợp lí chút nào.
Tư Hải Minh quay mặt sang, đôi mắt tàn bạo như chim ưng, âm thanh cật lực kiềm nén hỏi: “Ông nói cái gì?”
Đội trưởng đội cứu hộ còn chưa trả lời, phía dưới đã có người hô lên:
“Anh Hải Minh, tìm được rồi”
Tư Hải Minh chợt quay đầu, thấy trên tay hộ vệ đưa lên chiếc vòng tay màu bạc kia, dưới bầu trời ảm đạm kia vẫn có thế thầy rõ ràng. Lúc Tư Hải Minh cầm lấy chiếc vòng, mọi thứ đều nguyên vẹn ngoại trừ cái nút bị tháo ra. Nút khóa này là đồ đặc chế, trừ phi tự mình cởi ra, nếu không sẽ không thể vì bất cứ lý do nào mà rơi xuống.
Tư Hải Minh xoay người đi về xa: “Kiểm tra camera giám sát”
“Vâng”
Tạch tạch mấy cái nhanh chóng điều tra.
Tư Hải Minh không nói một lời, không khí bị đè ép vô cùng đáng sợ.
Chương Vĩ lợi dụng kỹ thuật đánh cắp từ Internet, hack vào một video giám sát ngay bên hồ của khu chung cư Ánh Sáng.
Không tới ba phút sau: “Anh Hải Minh, có rồi ạ.”
Chương Vĩ ngồi vào hàng ghế của Tư Hải Minh sau đó chuyển máy tính sang cho Tư Hải Minh xem.
Trong video thấy bóng dáng Đào Anh Thy đi ra từ xe điện ngầm, rồi đi vào khu chung cư Ánh Sáng, còn thấy dì Hà và sáu đứa bé?
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh chăm chú nhìn, tại sao lại là sáu đứa? Năm đứa khác là con cái nhà ai?
Dường như mỗi lần đứa bé đó xuất hiện là cả sáu đứa này sẽ đi cùng nhau.
Hình ảnh chuyến đối, xe taxi đã đến cây cầu ven hồ, đi qua hiện trường của vụ tai nạn đột nhiên dừng lại. Xe cứu thương và đội cứu viện cũng vừa đến.
Tiếp theo đó thấy Đào Anh Thy từ trên xe bước xuống, chạy đến gần hàng rào, dùng sức ném thứ gì đó xuống hồ.
Chương Vĩ tạm ngừng video, phòng đại lên thì thấy đồ bị ném trong tay Đào Anh Thy chính là cái vòng màu bạc kia.
Sự thật như này khiến cho nhiệt độ không khí trong xe nháy mắt hạ xuống cực nhanh, lạnh đến mức khiến lỗ chân lông của anh cũng phải co rút lại.
Không khí nguy hiểm đáng sợ đang không ngừng bành trướng, tùy thời đều có thể phát nổ, Có chút chịu không nổi.
“Anh Hải Minh, có vẻ lúc chúng ta đến hiện trường tai nạn thì Đào Anh Thy vừa mới rời đi. Làm trễ nãi thời gian lâu như vậy sợ là cô ấy đã rời khỏi thành phố rồi” Thần kinh Chương Vĩ căng như dây đàn, cẩn thận nói.