Mục lục
Sáu tiểu bảo bảo đáng yêu: tổng tài thảm rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 373





Chương 373: Không cần chăm nữa







Sau khi đi vào, thì đóng cửa lại, rồi gọi cho Đào Hải Trạch: “Ông có ý gì?” “Ngày mai ba đi vào thành phố, mở một buổi tiệc rượu mời người trên thương trường, con cũng sẽ đến chứ?” Đào Hải Trạch không trả lời lại câu hỏi của Đào Anh Thy, mà chỉ nói như thế.



“Có gì mà không thể nói trên điện thoại được chứ?” Trong lòng Đào Anh Thy tràn đầy sự chán ghét, cô khi ở trước mặt Đào Hải Trạch, thì cảm xúc trên cơ bản là không có cách nào mà như thường được.



“Trong điện thoại không tiện nói cho lắm. Anh Thy à, con chắc chắn sẽ muốn biết sự thật thôi, ba chờ con” Sau khi Đào Hải Trạch nói địa chỉ và thời gian của tiệc rượu, thì liên ngắt cuộc gọi.



Cả người Đào Anh Thy như nhữn ra mà ngôi lên trên sô pha, đúng vậy, cô rất muốn biết được thân phận của mình.



Sau khi cô biết được Liêu Ninh không phải là mẹ ruột của mình thì đã bắt đầu suy đoán đủ loại ¬ Mẹ ruột của cô rốt cuộc là ail Về chuyện này, thì sợ rằng chỉ có Đào Hải Trạch mới biết rõ mà thôi! Cửa phòng không thể đoán trước được mà bị đẩy ra.



Đào Anh Thy sợ tới mức hoàn hồn trở lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi vào, chớp chớp mắt, rồi không nói gì.



Đừng thẳng người dậy, ở khắp người đều đang đề phòng khí thế trên người của Tư Hải Minh, là tốt hay là xấu đây…



“Mấy đứa nhỏ đang ngủ, tôi định sẽ đi ngủ chung với chúng” Đào Anh Thy tìm đề tài, định bụng tránh tiếp xúc gần hơn với Tư Hải Minh.



“Không phải đang đợi tôi sao? Hửm?” Đào Anh Thy ánh mắt trốn tránh: “Tôi chỉ đi đến đây lấy… áo ngủ, để tránh cho quần áo bị nhăn thôi.” “Cầm cả di động theo sao?” Tầm mắt sắc bén của Tư Hải Minh lướt qua.



Đào Anh Thy theo tầm mắt ấy mà nhìn di động ở trong tay, nói: “Tiện tay câm thôi, cũng không thể được sao?” “Vậy thì ngủ cùng tôi đi!” Tư Hải Minh nâng tay lên cởi bỏ cúc áo của áo sơ mi trên người.



“..” Đào Anh Thy giật mình, liên quay người muốn chạy đi: “Tôi về chăm bọn nhỏ… a!” Nói chưa dứt câu, thì eo liên bị giữ chặt rôi ôm lên, tấm lưng đụng vào lông ngực rắn chắc của Tư Hải Minh.



Còn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ mà đầy sức sống kia.










“Bọn nhỏ đã ngủ rồi, không cân chăm nữa” Tư Hải Minh hơi cúi người xuống, bế Đào Anh Thy lên theo kiểu ôm công chúa, rồi đi vào phòng ngủ, thuận thế mà đè lên giường.



“Anh..” Đào Anh Thy hô hấp hơi cứng lại, trừng mắt nhìn lên khuôn mặt được chạm khắc rõ ràng ở bên trên, ánh mắt đen láy bức người hiện rõ tính xâm lược mãnh liệt.



Trong một cái nháy mắt não cô bỗng trống rỗng, thì di động trong tay đã bị Tư Hải Minh cầm lấy, rồi ném qua một bên.



“Tôi… tôi không buồn ngủ, không muốn đi .“ Đào Anh Thy bị khí thế trên người của Tư Hải Minh làm cho phải nói năng lộn xộn.



Hoàn toàn quên mất mới vừa nãy vẫn còn nói sẽ đi ngủ, bây giờ lại nói không buồn ngủ trước sau mâu thuần với nhau hết cả lên! “Vậy vận động sẽ có lợi cho giấc ngủ.” ..“ Đào Anh Thy bị sợ đến mức cả người đều run lên: “Anh… anh đừng gây rối… Tư ưml”



Hô hấp bị cướp đoạt, hai tay gấp rút, hỗn loạn mà đẩy Tư Hải Minh ra, một giây sau hai cổ tay đều bị Tư Hải inh dùng một tay kiềm chặt, đặt ở nơi trên đỉnh đầu, khiến cho cơ thể của cô và Tư Hải Minh càng khắng khít gần sát vào nhau hơn nữa.



“Ưml” Bất kể cho Đào Anh Thy có dùng sức lớn bao nhiêu, đều không có cách nào lay động được sự dũng mãnh của Tư Hải Minh.



Mà ngược lại giữ vững không được bao lâu, sức lực cũng càng lúc càng ít đi, rồi mệt mỏi mà thừa nhận nụ hôn sâu của Tư Hải Minh.



Rất dễ nhận thấy, thứ mà Tư Hải Minh muốn không chỉ là một nụ hôn sâu tràn đầy dục vọng chiếm giữ, mà là càng nhiều hơn nữa.



Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh chỉ muốn mượn cơ hội mà nhìn di động của cô, suy cho cùng cũng do cô đã chạy về phòng, mà trên tay còn cầm di động, vẻ mặt lại lo lắng, lời nói dối rõ ràng như vậy dùng để đối phó với người khác thì còn có thể, còn dùng để qua quýt với Tư Hải Minh nhanh trí thì lại không được.



Mà giờ đây, di động đã bị ném qua một bên, hình như cũng không có thực sự làm anh hứng thú chút nào. Khiến cho anh cảm thấy hứng thú cũng chỉ có thân thể của cô thôi.



Tay của Tư Hải Minh vuốt nhẹ về phía nơi có vết sẹo hình xăm, xúc cảm thô ráp khiến cho da thịt non mịn phải run lên liên tục.



“Sinh con ở bệnh viện một mình sao?” Tư Hải Minh phát ra âm thanh kiêm nén lộ vẻ khàn khàn.



Khi Đào Anh Thy nghe thấy lời nói của Tư Hải Minh, thì hơi ngây ra một chút, mở ra hai mắt đang nhắm lại, chống lại con ngươi đen láy và thâm trầm của Tư Hải Minh, hai mắt không kiềm được mà lộ vẻ rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK