Chương 378: Cô ấy đang là người phụ nữ của tôi
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm vang lên phía sau cô: “Tôi tới muộn rồi.” Cả người Đào Anh Thy run lên, cô quay người và ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn Tư Hải Minh xuất hiện ngay trước mắt mình.
Sao anh ta lại tới đây? Không lẽ là Đào Hải Trạch mời sao? Ông ta mà cũng có thể mời được đến người đẳng cấp như Tư Hải Minh tới sao? Không thể có khả năng đó, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là Tư Hải Minh theo cô đến đây.
Vừa nghĩ đến đây, không hiểu làm sao mà nỗi sợ hãi trong lòng cô dành cho Đào Hải Trạch tự nhiên giảm bớt.
“Lân trước món quà tôi tặng ông không hài lòng sao?” Đôi mắt đen thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Hải Trạch, cả người anh tỏa ra hơi lạnh.
Với chuyện bị ép nhận quà lần trước, Đào Hải Trạch vẫn còn thấy sợ hãi nên lần anh ông ta vô thức trở nên tôn kính hơn: “Anh Minh hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với con gái của tôi không, vừa nãy chỉ là một sự hiểu lầm thôi”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn ông ta, ôn chuyện cũ sao? Không phải là uy hiếp sao? “Được sự đồng ý của tôi chưa?” Giọng của Tư Hải Minh lạnh như băng: “Bây giờ cô ấy đang là người phụ nữ của tôi” Đào Hải Trạch bị hỏi cho không nói thành lời, ông ta đẩy mắt kính: “Xin lỗi..” “Tôi nghe nói gần đây ông có đầu tư ở thủ đô? Tôi cho ông 24h để chấm dứt hết mọi chuyện, nếu không ông tự gánh chịu hậu quả.” Tư Hải Minh nói xong thì ôm Đào Anh Thy rời đi.
Những người khác trong buổi tiệc không dám đến người, tất cả đứng khép nép hết trong mấy góc tường.
Chỉ cần là người ở thủ đô thì ai không biết đến Tư Hải Minh chứ? Chỉ cần thở mạnh một chút là cũng lo sợ mình gặp phải tai họa! Đã như vậy thì càng không có tư cách bắt chuyện! Đào Hải Trạch chịu nhục nhã, sắc mặt biển cả thành màu xanh, bàn tay ông ta đang cầm ly rượu còn vì dùng lực quá mạnh mà trở nên phát run.
Tư Hải Minh này đúng là ức hiếp người quá đáng.
Hai người lên xe và chiếc xe phóng đi.
Đào Anh Thy ngồi cạnh cửa sổ, cô phá vỡ sự im lặng trong xe: “Sao anh lại đến đó vậy?” “Trùng hợp.” Đào Anh Thy nghi ngờ nhìn Tư Hải Minh, nghĩ cô ngốc như vậy sao? “Kể cả không có máy theo dõi dấu vết, muốn biết hành tung của cô cũng rất dễ dàng” Tư Hải Minh hỏi.
“Đúng vậy, cả thành phố này là của anh, muốn biết tôi đang ở đâu thì cũng chẳng có gì mà khó..” Đào Anh Thy nói chuyện hơi tiêu cực: “Nhưng tôi rất tò mò một chuyện, anh đã tặng gì cho Đào Hải Trạch vậy?” “Cô muốn biết sao?” “Nếu anh không nói thì thôi” Đào Anh Thy quay đầu nhìn ra ngoài cửa cổ, cô sẽ không chịu sự uy hiếp của Tư Hải Minh nữa.
Đào Hải Trạch uy hiếp cô thì đã đành, bây giờ anh cũng đòi uy hiếp cô.
Cô thà không biết mẹ ruột của mình là ai, còn hơn là phải chịu sự uy hiếp của Đào Hải Trạch.
Cằm cô bị bóp lấy, mặt cô bị ép xoay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Hải Minh.
Giọng nói khàn khàn trầm thấy, mang theo hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô: “Tôi có thể nói nhưng cô nói cho tôi biết, cô đến đó làm gì? Cô đừng nói với tôi là cô muốn nhận người ba kia”
Đôi mắt của Đào Anh Thy không có chút nào run rẩy, cô nói mà mặt không đổi sắc: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi và ông ta đã không còn quan hệ gì rồi. Nhưng cũng có những lúc tôi suy nghĩ cho bà tôi, bà nội tôi cũng chỉ có một người con trai là Đào Hải Trạch. Ông ta nói muốn cùng tôi đi thăm bà nội, nhưng kết quả thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, ông ta lấy cớ đó để dụ tôi.
Bây giờ, những người thân cận của tôi mà biết tôi có quan hệ với anh mà không muốn trèo cao một chút thì mới là kỳ lạ đấy” Nói đến đoạn cuối, Đào Anh Thy có vẻ hơi oán hận.
Cô đến buổi tiệc đó thì nghĩ rằng Tư Hải Minh sẽ không xuất hiện, nếu như biết có chuyện này thì cô đã tìm lý do để thoái thác.
Cũng may là cô nghĩ ra chuyện này lúc bị Tư Hải Minh dẫn ra ngoài phòng tiệc.
Vậy nên bây giờ mới không hoảng loạn, lộ ra điểm nghỉ ngờ.
“Chỉ có vậy thôi?” “Đối với anh chỉ có như vậy, nhưng đối với tôi thì bà nội là người quan trọng nhất” Đào Anh Thy nói.
“Dẫn người như ông ta đi, cô không sợ bà nội mình sẽ không vui sao?” Tay Tư Hải Minh bóp chặt lấy cằm của cô.