Mục lục
Sáu tiểu bảo bảo đáng yêu: tổng tài thảm rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324: Đút ăn




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net



Độ ẩm từ lòng bàn tay anh cùng với sức lực mạnh mẽ từ phía sau lưng truyền đến, vậy mà anh lại chỉ dùng có một tay đã có thể chống đỡ sức nặng của cả người cô, nhưng không chỉ riêng cô, còn có sức nặng của sáu bé con đang đè trên người cô nữa!



Sức lực của anh thật đáng sợ!



Đào Anh Thy thu hồi tầm mắt, ổn định lại thân thể của mình, tập trung vào sáu bé con.



"Mẹ, mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?" Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.



"Vừa mới tới thôi, các con đang làm gì vậy?" Đào Anh Thy xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, hỏi.



"Đang chơi với thang máy ạ!" Bảo Nam nói.



"Chơi vui không?" Đào Anh Thy cười hỏi.



Bảo Long nói: "Chơi vui ạ!"



Bảo My nói: "Mẹ, chơi vui..."



Bảo Hân ôm cánh tay của Đào Anh Thy: "Mẹ, có phải mẹ lại phải tăng ca



không ạ? Bảo Hân ghét tăng ca!"



Bảo An ở bên cạnh nghiêm túc nghe, sau đó gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy ạ!"



Đào Anh Thy cười: "Hôm nay không có tăng ca, buổi tối mẹ sẽ ngủ với các con, được không?"



"Vậy chẳng phải là con sẽ phải ngủ cùng với ba và mẹ hay sao?" Bảo Vỹ hai mắt tròn xoe, sáng lấp lánh hỏi cô.



Bời vì ba cũng muốn ngủ với bọn họ, mẹ cũng muốn ngủ chung, vậy là mọi người cùng nhau ngủ rồi!



Đào Anh Thy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bảo Long đã ngay lập tức giơ hai tay lên đồng ý: "Cùng nhau ngủ!"



Bảo My: "Ngủ..."



Khuôn mặt tròn tròn của Bảo An tràn đầy kích động: "Mẹ..."



Đào Anh Thy thật sự bị sự hưng phấn của sáu bé con làm cho mơ hồ.



Tại sao lại phải ngủ cùng Tư Hải Minh?



Trước kia cũng không phải ngủ như vậy.



Và tất nhiên, sau này cũng sẽ không ngủ như vậy.



Cô nói lãng sang chuyện khác: "Các con ăn cơm chưa?"



"Dạ, chưa ạ!" Sáu bé con trả lời.



"Vậy nhanh đi ăn cơm thôi!" Đào Anh Thy nói.










"Mẹ ăn cơm với tụi con ạ!" Bảo Vỹ nói.



"Mẹ đã ăn cơm rồi, các con ăn đi, mẹ ra ngoài đi dạo một chút." Đào Anh Thy nói, đứng lên. Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì cổ tay cô bị nắm lại, sức lực này khiến cô phải nhíu mày, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh:



"Làm gì?"



"Ăn cơm rồi?" Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô.



"Ăn mì rồi, không phải anh đã nhìn thấy rồi à?" Đào Anh Thy nói, mặt dù chỉ là mì ăn liền nhưng mà ăn vài miếng thì cũng là ăn, cô thật sự không muốn ăn cơm với Tư Hải Minh.



Nhưng mà, giây tiếp theo, cô đã bị Tư Hải Minh cưỡng ép đi về phía phòng ăn.



"Anh..." Mấy đứa trẻ đang ở đây, Đào Anh Thy chỉ dám hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn là đi vào phòng ăn.



Sáu bé con giống như chim cánh cụt nhỏ đang đuổi theo phía sau, nhảy nhót xung quanh, vô cùng vui vẻ. Sáu bé con, Tư Hải Minh, Đào Anh Thy, tám người ngồi trên bàn ăn.



May mắn là bàn ăn ở nơi này rất dài rất lớn, nếu không thì không đủ chỗ để ngồi rồi, còn phải làm lại một cái bàn mới.



Nhưng mà cái bàn này cũng không rẻ đâu, được làm từ gỗ lim, vô cùng quý giá.



Lần đầu tiên Đào Anh Thy phát hiện ra điều này cũng sợ đến ngây người.



Giá trị của cây gỗ lim này chắc có lẽ đã lên tới trăm năm tuổi rồi, vậy mà lại được dùng để làm bàn ăn cơm!



"Mẹ, thịt, thịt..." Chiếc thìa nhỏ của Bảo An đặt trên miếng thịt, học dáng vẻ đút cho người khác ăn mà bảo cô mở miệng thật to.



Đào Anh Thy cười, hé miệng, ăn miếng thịt: "Ừ, thịt ngon lắm!" Bảo An kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.



"Mẹ, con cũng muốn!" Bảo Hân ngồi bên cạnh cũng lấy thìa múc một miếng thịt, đưa đến bên miệng cô.



Trong lòng Đào Anh Thy thật không biết nên nói gì.



Mỗi lần chỉ cần cô ăn của ai, những đứa trẻ khác cũng muốn đút cho cô ăn, nếu không ăn thì chúng sẽ không vui.



Thật lâu rồi không có như vậy, ai muốn đút cho Đào Anh Thy ăn cô cũng không từ chối, từng miếng từng miếng một, sáu miếng thịt đều được cô ăn hết.



"Ba ơi, ăn thịt." Bảo Hân dùng thìa đút cho Tư Hải Minh.



Tư Hải Minh.



Đào Anh Thy nhìn qua, thì phát hiện vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi cứng nhắc, nhìn thấy chiếc thìa trước mặt anh vẫn còn nguyên như vậy.



Giống như đây không phải là thức ăn ngon, mà nó giống như là một quả bom có thể gây nguy hiểm cho anh vậy.



Có khi nào anh sẽ không ăn không nhỉ?



Đào Anh Thy nghĩ, nếu như Tư Hải Minh thật sự không ăn, vậy thì cô sẽ nhanh chóng chen vào, nếu không thì sáu bé con sẽ khóc mất...



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK