Chương 51: Tôi không cần tiền của anh
Tư Hải Minh dập tắt điếu thuốc trên tay, rồi vứt
nó vào trong chiếc gạt tàn.
Ngay sau đó là một trận trời đất quay cưồng, Đào Anh Thy đã ngồi vào trong lòng Tư Hải Minh,
khiến cô vô cùng hoang mang,
Đối diện với đôi mắt đen huyền thâm thúy của anh, cô không khỏi hoảng sợ, hít thở gấp gáp, lồng
ngực lên xuống trập trùng.
Chiếc đĩa mà cô cầm theo trước đó đã rơi
xuống đất lúc nào không hay.
‘Đào Anh Thy không thể tin được vào mắt mình, người này chỉ cần một cánh tay là có thể túm cả
người mình lại, thật đúng là quá khỏe rồi!
“Không có sự cho phép của tôi, cô muốn đi đâu?” Tư Hải Minh nguy hiểm nhìn Đào Anh Thy, khí
thế của anh bao vây xung quanh cô.
Đào Anh Thy nửa ngồi trên đôi chân rắn chắc. của Tư Hải Minh, nửa dựa vào người anh. Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, cô mới kịp phản
ứng lại, giấy dụa muốn đứng dậy.
Nhưng mà, chút sức lực cỏn con của cô so với ‘Tư Hải Minh chỉ là một giợt nước rơi xuống biển cả, bị nuốt chứng trong nháy mắt, biến mất không còn tăm tích. Sự chênh lệch giữa sức lực của hai người
được thể hiện rồ ràng.
“Ngài Hải Minh, anh thả tôi ra đi, để tôi đi xuống…” Đào Anh Thy vô cùng sợ hãi, tư thế thân mật này, cô không hề muốn chút nào, cũng không
dám muốn.
Từ Hải Minh dùng một tay nắm chặt cẵm cô:
“Hiện tại cô không muốn biết nguyên nhân nữa ư?”
Đào Anh Thy sững sờ quay sang nhìn anh, bị khí thế của Tư Hải Minh ép đến không thở nổi.
Dường như khí thế xâm lược này lúc nào cũng
có thể tỏa ra.
Đào Anh Thy khó khăn nhớ lại xem lúc nãy
mình vừa mới hỏi cái gì, liệu có phải là câu hỏi tại
sao lại không đồng ý cho cô từ chức rời đi? “Chúng ta làm một giao dịch đi” “Cái gì cơ?”
“Cô hãy làm người phụ nữ của tôi, đổi lại, tôi có ‘thể cho cô tất cả, tiền, quyền, cô muốn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn được hết” Lòng bàn tay thô. ráp của Tư Hải Minh khẽ vuốt ve lên làn da mịn màng ở quai hàm cô, lời nói thốt ra vô cùng quyến rũ, giống như đang dụ dỗ con mồi nhảy vào cái bẩy.
Đào Anh Thy nhìn anh, đôi mắt trong veo khẽ
rung động, long lanh tựa như được bao phủ bởi một làn hơi nước mong manh: “… Tôi không cần tiên
của anh”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Tư Hải Minh khá bất ngờ, bởi đứng trước những cám dỗ như vậy, không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được, thậm chí có khi còn quỳ xuống cảm ơn anh,
xúc động đến nỗi chảy cả nước mắt. Vậy mà cô ấy lại không đồng ý ư?
“Cô đang muốn giở thủ đoạn gì sao?” Đôi mắt đen huyền của Tư Hải Minh khế nheo lại, cực kỳ
nguy hiểm.
“Chẳng qua là tôi cảm thấy…” Đào Anh Thy bỗng nhiên dè dặt nở nụ cười, cẩn thận sửa lại lời nói: “Nếu không thì thế này đi, anh cho tôi tiên để
ôi không làm người phụ nữ của anh?”
“Trước giờ tôi không làm ăn lỗ vốn” Giọng nói
của Tư Hải Minh lạnh lùng, áp bách.
“Đúng vậy đúng vậy! Nếu như không muốn lỗ vốn, vậy thì đừng giao dịch nữa!” Đào Anh Thy
giương đôi mắt sáng long lanh nhìn anh
“Cô dám chống lại tôi sao?” Đôi mắt Tư Hải.
Minh hơi trầm xuống.
Đào Anh Thy chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ
bằng, cô lại bị ném lên ghế sô pha: “ÁI”
Sau đó, một bóng đen bao phủ lên người cô, khiến cho cô kinh ngạc đến nỗi trợn trừng hai mắt, hô hấp như ngừng lại: “Ngài… Ngài Hải Minh, anh bình tĩnh, bình tĩnh lại đi…”
Hàm dưới của cô bị nằm chặt, Tư Hải Minh từ trên cao nhìn xuống, khí thế trên người anh vô cùng nguy hiểm: “Những kẻ dám làm trái lời tôi thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Cô có muốn thử một
chút hay không?”
“Không muốn, không muốn! Chuyện đó.. Tôi
có thể lấy được tiền và quyên của anh
một cách dễ dàng như vậy… Tôi cảm thấy quá là dễ
dàng, không có cảm giác thành tựu..” Cả người Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đè dưới thân.
Tư Hải Minh tựa như một con thú dữ đang trong tư thế võ mồi, mà Đào Anh Thy lại chính là
con mồi đang nằm run rẩy dưới thân anh.
‘Cô cảm thấy rẵng việc làm người phụ nữ của ôi dễ dàng như vậy sao?” Tư Hải Minh nhìn cô hỏi, giọng điệu mang theo vẻ ngông cưồng khiến cho.
người ta không khỏi xao xuyến.
Gương mặt Đào Anh Thy đỏ bừng cả lên, khế
cắn môi.