Chương 416: Quay về lấy đồng hồ
“Đúng vậy, đăng rồi lại xóa, thật kỳ lại, chẳng phải chỉ là một bức ảnh chụp uống cà phê thôi sao?” “Không đúng, bên dưới có người đang nói về đồng hồ, là hàng hiệu quốc tế phiên bản giới hạn, còn là đồng hồ đôi… Có người đoán Võ Ái Nhi đang yêu đương, đây là có ý ngầm tỏ tình!”
“Có giữ ảnh không? Phần lớn ra nhìn xem là đồng hồ gì…” Mấy cô gái trong bộ phận thư ký cùng hóng hớt vây xem hình ảnh, Chương Vĩ ở phía sau lưng vô thức tới gần: “Xem cái gì đấy?” Âm thanh này dọa bọn họ giật mình đứng nghiêm thành hàng, ném điện thoại di động lên bàn.
Chương Vĩ nhanh tay cầm lên, đúng lúc hình ảnh đang bị phóng lớn.
Chương Vĩ nheo mắt nhìn ảnh chụp, ánh mắt của anh ta dừng lại ở chiếc đồng hồ nữ trên cổ tay: “Hình ảnh ở đâu ra?” Anh ta nhớ kỹ là đồng hô nữ này không hình ảnh tuyên truyền, tấm hình này còn giống ảnh sinh hoạt bình thường hơn.
“Là Võ Ái Nhi đăng ảnh tự Sướng, bị người ta chụp lại, chúng tôi thấy cho nên… cho nên mới xem một chút“ Chương Vĩ cười một tiếng, trả điện thoại di động cho bọn họ, cũng ném tài liệu trong tay tới: “Làm tốt công việc đi.’ “Vâng. Thấy Chương Vĩ đi rồi, tất cả mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, chỗ ngồi phía sau xe tràn ngập hơi thở của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy dựa vào cửa xe, nhìn cảnh đêm không ngừng lui vê sau ngoài cửa sổ xe.
Mới vừa đi ra từ trong tiệm gà rán, còn chưa biết là đang muốn đi nơi nào.
Cô không ngờ Tư Hải Minh sẽ thật sự cùng cô đến cửa hàng ăn gà rán! Đào Anh Thy vừa định hỏi đi đâu thì liền nghe thấy điện thoại di động rung lên, là điện thoại của Tư Hải Minh. Cô liền ngậm miệng, nghĩ chờ lát nữa hỏi lại sau, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy nội dung và ảnh chụp mà Chương Vĩ gửi tới, cả người bỗng trở nên lạnh lùng.
Đào Anh Thy đang chú ý đến phong cảnh bên ngoài xe đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe có vẻ khác thường.
Quay mặt lại thì thấy Tư Hải Minh để di động sang một bên, không nói không rằng.
Đào Anh Thy nghĩ, cảm giác nguy hiểm vừa rồi chắc là ảo giác của mình rồi…
“Quay về đài truyền hình” Tư Hải Minh lên tiếng.
“Vâng.” Lái xe nghe được chỉ thị lập tức đáp lời.
Đào Anh Thy cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao lại quay về đài truyền hình?” “Lấy đồng hồ của em” Ánh mắt đen của Tư Hải Minh vẫn thâm sâu khó lường như cũ.
Đào Anh Thy nháy mắt thấy bối rối, lấy đồng hồ của cô? Đang yên đang làm sao lại muốn quay về lấy đồng hồ? Trong lòng dấy lên tia ngờ vực khó hiểu…
“Đã trễ như vậy rồi, dù sao ngày mai cũng đi làm, đến lúc đó đeo cũng được.’ Đào Anh Thy tìm lý do thoái thác.
“Không sao, dù gì cũng tiện đường” Tư Hải Minh dùng giọng điệu lạnh lùng không cho phép từ chối nói.
Đào Anh Thy cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, nhịp tim cũng bắt đầu hỗn loạn.
Rốt cuộc là vì Tư Hải Minh hay do bản thân chột dạ, hay là cả hai…
Bây giờ đến đài truyền hình lấy đồng hồ, nhưng mà lấy làm sao? Khẳng định đã bị người ta trộm mất rồi.
Quay qua quay lại, Rolls-Royce đã vững vàng dừng ở cổng đài truyền hình.
Biển hiệu của đài truyền hình lớn như vậy, trong bóng đêm lộ ra thật chói mắt.
Nếu như Tư Hải Minh không thấy đồng hồ, còn phát hiện ra cô nói láo, muốn trừng phạt cô ngay trong đài truyền hình, vừa nghĩ tới cảnh đó, da đầu cô lại tê rần.
Nhưng mà, nếu như tình hình đổi thành cô hoàn toàn không biết đồng hồ đã bị trộm thì sao…
Cửa xe mở ra, thấy Tư Hải Minh muốn xuống xe, Đào Anh Thy lập tức hoàn hồn, giữ chặt lấy cánh tay anh: “Đừng đi…” Tư Hải Minh thay đổi sắc mặt, gương mặt góc cạnh nửa trong sáng nửa trong tối không đoán ra được cảm xúc, đôi mắt như chim ưng, càng như vực sâu chăm chú nhìn cô.
Đào Anh Thy sắp bị nguy hiểm nuốt chửng vô thức nuốt một ngụm nước bọ, chột dạ nói: “Nếu như đi vào thế này sẽ bị người ta nhìn thấy đấy, hay là để tôi vào, anh ở đây chờ tôi một chút?”