Mục lục
Sáu tiểu bảo bảo đáng yêu: tổng tài thảm rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96





Chương 96: Đáng thương không kém



“Đừng khóc nữa, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An, mẹ ở bên này có chút chuyện cần phải xử lý, mấy ngày nữa sẽ về. Các con ở nhà phải nghe lời bà nội, được chứ?” Đào Anh Thy không nỡ, trong lòng cố gắng chịu đựng, nói.



“Mẹ, không phải mẹ giận vì bọn con gây chuyện đấy chứ ạ? Con… con sẽ không bao giờ đánh nhau với Bảo Vỹ nữa” Nước mắt Bảo Nam



trong vành mắt cậu bé lăn dài, cố gắng chịu đựng



Bảo Vỹ cũng cố gắng nín miệng lại không



khóc nữa: “Con cũng sẽ không đánh nhau nữa đâu:



Bảo Long khit mũi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ



“PKfống ăn kẹo nữa” Bảo My thở không ra hơi: “Con cũng không…”



Bảo An khóc, đôi tay mũm mĩm bất lực cầm



lấy chiếc điện thoại: “Mẹ ơi, ôm… mẹ ơi…”



Đào Anh Thy co người lại trong góc, có chứt đáng thương, âm thầm chịu đựng hai mắt đỏ hoe: “Chờ mẹ về rồi sẽ ôm các con nhé? Như vậy nhé, buổi tối đi ngủ đặt điện thoại đặt ở trên giường, giống như mẹ đang ngủ cùng các con vậy, được chứ??”



“Vâng…”



Sau đó sáu bé con bắt đầu leo lên giường, nhảy xuống thì dễ, leo lên thì khó khăn hơn một chút, cuối cùng những đôi chân ngắn ngủn cũng



leo được lên giường.



Tay cầm điện thoại đặt ở chỗ Đào Anh Thy



thường ngủ, sáu bé con ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh



Thông qua điện thoại di động, Đào Anh Thy dỗ chúng đi ngủ, kể chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe, mãi cho đến khi có tiếng ngáy khe khẽ truyền đến.



Dì Hà nói qua điện thoại: “Đều ngủ cá rồi, lông



mi vẫn còn đọng lại một chút nước mất”



“Đây cũng là chuyện bất đc dĩ thôi, dì Hà,



mấy ngày này làm phiền dì rồi”



“Đừng nói những lời phiên phức như thế, cô cố gẳng quay về càng sớm càng tốt nhé, nhìn



chúng nó không thể gặp được cô tội nghiệp lắm” “Được. Tôi biết rồi”



Đào Anh Thy tắt điện thoại, ôm lấy chiếc điện thoại thu mình lại thành một hình tròn, mắc kẹt ở trong góc, so với sáu bé con cũng đáng thương



không kém



Đều là do đồ khốn Tư Hải Minh, nếu không phải do anh, thì tại sao cô lại phải rời xa sáu bé. con như thế này chứ? Từ khi sinh ra sáu bé con cho đến nay cô chưa từng phải rời xa chúng, chứ đừng nói đến chuyện không được gặp mặt mấy ngày.



Để có gặp lại sáu bé con sớm hơn một chút, cô chỉ có thế thử hạ sách này, hy vọng rằng sử










dụng khổ nhục kế như vậy sẽ thành công!



Đào Anh Thy lau mặt đứng lên, bởi vì ngồi xổm rất lâu, hơn nữa hai ngày không uống nước rồi, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trực tiếp ngã



xuống dưới đất.



“A.. Đào Anh Thy ngồi dưới đất, nhắm mắt



lại, cố gắng làm bóng tối trước mặt biến mất Một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.



Đào Anh Thy tiến đến ghế sô pha, ngã xuống,



nằm ở trên đó, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà xám xịt không nhúc nhích, ít di chuyển có thể tiết



kiệm được thêm một chút năng lượng



Hai giờ sáng, cửa tầng hầm lặng lẽ mở ra, một bóng đen cao lớn, đôi giày da Oxford cao cấp hiện ra, khí thế lạnh lùng khiến người ta phải run sợ, càng tăng thêm vẻ quỷ mị cho bầu không khí đêm khuya, lập tức tiến lại gần Đào Anh Thy đang ngủ, mãi đến khi thân hình mảnh mai và duyên dáng.



đó hoàn toàn bị che phủ.



Đào Anh Thy ngủ rất say, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ mở, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng giữa môi và răng của cô, đáng vẻ không có một chút phòng bị, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.



Có lẽ đối với cô, ngủ là thoải mái nhất, ít nhất



thì cô sẽ không cảm thấy đói bụng.



Tư Hải Minh nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén



sâu thẩm như muốn nuốt chửng mọi thứ, tôi xem



cô có thể chịu đựng được đến khi nào.



Hàng mi cong dài của Đào Anh Thy run lên,



yếu ớt mở mắt.



Lọt vào tầm mắt lại là trần nhà xám xịt, quay mặt sang, thì là hầm rượu kín mít có mọc cánh



cũng không thế trốn thoát.



Đào Anh Thy thở dài, cô mơ thấy mình trở về,



vui vẻ ôm sáu bé con đi vòng quanh



Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trong mắt chỉ còn lại nỗi thất vọng.



Đào Anh Thy mò lấy chiếc điện thoại bên



cạnh, nhìn thời gian, đã mười giờ rồi. Vẫn không có ai mang thức ăn đến. Cô sờ lên cái bụng đang đói cồn cào ngồi dậy,



hai mắt chợt nhòa đi, nóng lòng tìm xem có gì có



thể ăn được không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK