Chương 371: Đúng là đồ bỏ
Thấy từ trên toàn thân người đàn ông này đều tràn đầy hơi thở không tốt, giống như anh ta không phải tới làm khách, mà là tới để phá biệt thự Minh Uyển vậy.
Để Hạ Khôi và Tư Hải Minh ở cùng một nơi, thì hiện trường sẽ xảy ra giống như là nơi tụ tập của các phân tử khủng bố.
Hạ Khôi quay người, tóc của anh ta hơi ngắn, hai bên được hớt bằng, một bên có khắc hình chữ X, giống như ký hiệu của cái chết vậy. Có ngũ quan nổi bật kiên cứng cỏi và sáng sủa, anh nhìn về phía Tư Hải Minh rồi nói: “Đây là biểu cảm gì chứ?” “Sao anh lại đến đây?” Tư Hải Minh mặt không đổi sắc mà đi qua hỏi anh ta.
Hai người cùng ngồi lên sô pha.
Hạ Khôi không trả lời, mà lại nói tiếp: “Đó chính là người phụ nữ khiến anh bị tinh trùng lên não trong một đêm phải không?” Khi trước Tư Hải Minh để người đi điều tra giúp chuyện Đào Anh Thy ở nước ngoài sinh con, người đó chính là Hạ Khôi.
Cho nên, không cần Tư Hải Minh để lộ, thì Hạ Khôi cũng đã biết được chung chung rồi.
Hạ Khôi đưa điếu thuốc cho anh.
Tư Hải Minh liếc mắt, tay hơi đẩy xuống rồi nói: “Anh không phải đã cai thuốc rồi sao?” Hạ Khôi thu điếu thuốc về: “Anh cũng không hút à?” “Gần như vậy” Người ta nói người đàn ông mà có thể cai thuốc lá đều là đô quý hiếm cả, hiện tại thoáng cái đã xuất hiện được hai người rồi.
“Cái vẻ mặt này của anh, là bị thua trước phụ nữ sao? Xem thái độ của cô ấy với anh, thì hình như là không có ý với anh ở cái phương diện kia thì phải!” Hạ Khôi hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của Tư Hải Minh mà bóc trần vết sẹo của anh trước mặt anh.
Nên có thể thấy được quan hệ của hai người không giống bình thường.
Cơ hàm ở bên mặt Tư Hải Minh giật giật, mắt đen láy nặng nề nhìn về phía Hạ Khôi, yên bình mà hỏi: “Anh có mấy đứa con?”
“Một đứa” Hạ Khôi thấy khó hiểu anh ta không phải đã biết mình có một đứa con gái rồi sao? “Tôi đã làm ra một cái bào thai sáu đứa, anh thì chỉ có một đứa, đúng là đồ bỏ.” “..” Hạ Khôi cảm nhận sâu sắc được ác ý đến từ Tư Hải Minh, không thể nói tiếp được nữa rồi! Sáu đứa trẻ chạy vào chạy ra bên trong máy bay, chơi trò chơi của cơ trưởng và hành khách.
Bảo Nam là cơ trưởng, năm đứa nhóc còn lại thì là tiếp viên hàng không, Đào Anh Thy thì là hành khách.
Đào Anh Thy có hơi ngẩn người, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được lúc nãy.
Từ sau lân trước, cô cho rằng Đào Hải Trạch không đi tìm cô, đã buông tha rồi.
Nhưng không ngờ Đào Hải Trạch sẽ còn gọi điện thoại đến cho cô.
Bóng ma tận sâu trong tâm khảm cũng theo Đào Hải Trạch mà xuất hiện, bắt đầu mở rộng diện tích ra, tràn ngập môi một góc trong thân thể.
Bóng ma của thời thơ ấu, cô cũng không biết nên loại bỏ như thế nào.
Thật sự cần phải dằn vặt cô như thế cả một đời sao…
“Mẹ ơi, con tới rồi!” Bảo Vỹ cầm trong tay một ly nước trái cây cẩn thận từng li từng tí mà đi tới.
Đào Anh Thy thấy thế, vội vàng đứng lên, muốn nhận lấy.
Bảo Vỹ từ chối: “Bây giờ mẹ đang là hành khách, hành khách muốn uống nước trái cây, thì Bảo Vỹ sẽ bưng nước trái cây cho hành khách mẹ nha Đào Anh Thy nở nụ cười, là nước trái cây à…
lại ngồi xuống lần nữa: “Được thôi!” Cơ thể nhỏ bé của Bảo Vỹ đi vững vàng, từng bước từng bước một mà đi đến trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ, uống nước trái cây đi!” Đào Anh Thy nhận lấy: “Bảo Vỹ rất giỏi đó nha!” Uống xong một ngụm: “Ngon lắm! Mẹ rất hài lòng về cách phục vụ của con” Bảo Vỹ vui vẻ mà trừng to mắt sáng long lanh: “Cảm ơn mẹ ạI” “Mẹ ơi con cũng muốn đưa cho mẹ uống nữa!” Bảo Long đưa cả hai tay lên.
“Con… con cũng muốn…” Bảo My.
“… muốn” Bảo An.
“Ba ơi ở đây ạ!” Bảo Hân chỉ tay ra bên ngoài.
Đào Anh Thy ngây người, xoay mặt sang, xuyên qua cửa sổ thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi qua bên này.
Bảo My chạy ra ngoài, đứng ở trước mặt Tư Hải Minh, mở rộng hai tay ra: “Ba ơi bế con!” Tư Hải Minh không nói hai lời, mà bế Bảo My lên, rồi đi vào trong máy bay, ngồi xuống chỗ bên cạnh Đào Anh Thy.
Bảo My từ trên đùi trượt xuống: “Ba ơi, có thể uống nước trái cây mà Bảo My bưng tới không?” “Được chứ” Bảo My lập tức vui sướng mà chạy đi lấy nước trái cây ngay.
Nước trái cây đương nhiên là do nữ giúp việc rót cho, sau đó thì sáu đứa nhóc lại bưng qua.
Hai bàn tay nhỏ bé của Bảo My bao bọc lấy ly nước, trẻ em thì đi cũng không có vững đến như vậy, nên đồ uống trong ly cũng lay động theo.