Chương 296: Được đi trực thăng
Hai mắt Đào Anh Thy nóng rực, đầu óc trống rông, kìm nén nước mắt, tim như bị dao cắt, sau đó nói: “Được, anh dẫn đi đi, tôi biết anh nuôi bọn nhỏ sẽ tốt hơn tôi. Anh có trực thăng đúng không? Lái trực thăng đến đây, bọn nhỏ vẫn luôn muốn được ngồi trực thăng, như thế lúc bọn nhỏ đi cùng anh cũng sẽ vui hơn. Tôi cũng đi cùng anh, cùng nhau trở về thú đô, yên tâm, không có sự cho phép của anh, tôi sẽ không gặp mặt bọn nhỏ đâu. Được không?” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, không nhìn ra cảm xúc.
Một lúc sau mở cửa ra, đi ra ngoài.
Đào Anh Thy vội vàng chạy theo, thì thấy Tư Hải Minh ở phía trước gọi điện thoại đưa trực thăng đến. Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiếu động cơ của anh.
Xuống dưới tầng, Đào Anh Thy nhìn thấy bên trong bên ngoài khu chung cư đầy xe và người, không ngờ lại làm to như vậy.
Khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Như thế này, cô làm sao có thể chạy được.
“Mẹ ơi” Sáu đứa nhỏ dùng đôi chân ngắn ngủi của mình chạy về phía cô, ôm lấy hai chân của cô, sau đó trốn sau chân cô, lộ đầu nhỏ ra, ánh mắt tò mò nhìn trệm Tư Hải Minh.
Có chút sợ hãi rồi.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn kỹ bọn nhỏ, như lại đống lộn xộn trong văn phòng trước đây. Không ngờ là con của mình.
Hơn nữa không chỉ gặp một lần.
Đào Anh Thy ngồi xuống: “Các con có muốn đi trực thăng không?”
“Muốn đi trực thăng” Bảo Nam cười lớn.
“Con cũng muốn đi trực thăng” Báo Vỹ.
“Trực thăng” Bảo Long.
“Muốn… muốn đi” Bảo My.
*Có trực thăng. Có trực thăng” Bảo Hân đung đưa bím tóc nhỏ.
“Ha…” Báo An há miệng to, kích động đến nỗi hai má đỏ bừng.
Sáu đứa nhỏ vảy quanh cô, vui vẻ nhảy múa.
“Có phải các bạn ở trường học đều có ba đúng không? Các con cũng có ba đó.” Đào Anh Thy nói.
“Ba chết rồi” Bảo Nam cướp lời.
“Chết rồi” Bảo My.
Nhưng mặt nhỏ khác đều đồng ý.
*..” Sắc mặt Tư Hải Minh trở lên khó nhìn, ánh mắt hung dữ nhìn Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cố gắng bỏ qua ánh mắt hung dữ đó, nói: “Không phải, chú đó chính là ba của các con”
Đào Anh Thy chỉ vào Tư Hải Minh đứng bên cạnh: “Hơn nữa bây giờ ba muốn dẫn các con đi trực thăng. Muốn đi không?”
Sáu đứa nhỏ ngơ ngác nhìn về phía Tư Hải Minh, muốn đi trực thăng, nhưng không phải ba đã chết rồi sao?
Bảo Nam can đảm nhất, đi đến trước mặt Tư Hải Minh, ngẩng đầu nhỏ lên: “Chú thật sự là ba của bọn cháu sao?”
Bảo Vỹ: “Thật sao?”
Tư Hải Minh nhìn sáu cái đầu nhỏ trước mặt: “Thật”
Trên bầu trời vang lên động cơ trực thăng, lá cây xung quanh xào xạc, quần áo, đầu tóc đều bay tứ tung. Trực thăng dừng lại ở phía xa. Nếu dừng qua gần chắc sẽ thổi bay mọi người mất.
Sau khi dừng lại, Tư Hải Minh, sáu đứa nhỏ, Đào Anh Thy và dì Hà đi về phía trực thăng.
Đế sáu đứa nhỏ lên trước. Sáu cái chân ngắn không thế tự lên được.
Tư Hải Minh dứt khoát một tay xách ba đứa, dễ dàng đi lên.
“` Đào Anh Thy và dì Hà.
Sau khi phản ứng lại, Đào Anh Thy mặt dày lôi dì Hà lên trực thăng, sợ Tư Hải Minh sẽ hất bọn họ xuống. Dì Hà ngồi cạnh ghế lái.
Tư Hải Minh và Đào Anh Thy, cả sáu đứa nhỏ ngồi ở bốn ghế phía sau.
Sau khi bọn nhỏ lên không ngồi xuống mà chống tay nhỏ lên cửa số, miệng nhỏ tròn xoe, rất kích động.
Đào Anh Thy nhìn người đàn ông đối diện. Sau khi ngồi xuống, sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng, khí trường toàn thần khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô phát hiện ánh nhìn của Tư Hải Minh rơi vào sáu đứa nhỏ. Không biết anh đang nghí cái gì.
Khi Đào Anh Thy đang âm thầm quan sát Tư Hải Minh, ánh mắt của Tư Hải Minh đột nhiên đáo lại, lạnh lùng và nguy hiểm.
Dọa Đào Anh Thy vội vàng quay mặt đi, nhìn về phía khác.
Trước khi trực thăng cất cánh, Tư Hải Minh thờ ơ nói: “Dây an toàn.”