Chương 87: Nhảy xuống đi Đào Anh Thy cố nén nước mắt nhìn anh, căn môi, bộ dạng vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, đứng dậy: “Tối nay ngủ ghế sô pha cho tôi!”
Nói xong liền đi.
Đào Anh Thy nghe được một tiếng rằm, là âm
thanh cửa bị sập lại.
Không phải cửa phòng, mà là cửa kính mờ nối
liền giữa phòng khách và phòng ngủ
Cơ thể cô được thả lỏng một chút, tay lau nước mắt trên mặt, cảm xúc bi thương vừa rồi
cũng mất đi Cô có chút ngạc nhiên, Tư Hải Minh cứ buông tha cô như vậy?
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Ở lại nơi này?
Còn phải ngủ trên ghế sô pha?
Đào Anh Thy nhìn ghế sô pha đang ngồi, cũng giống như giường vậy, làm bằng da thật, rất thoải
mái dễ chịu, tốt hơn nhiều so với Tatami ở nhà cô.
Đào Anh Thy nhặt bình thuốc xịt rơi trên mặt
đất lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà. Đúng là quá nguy hiểm.
Cô suýt chút nữa thì bị Tư Hải Minh xâm phạm.
Nếu tình huống đó xảy ra, vậy thì cô chắc
chắn sẽ bị thương…
Chuông điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn, vội vàng nghe, giọng nói của dì Hà truyền tới “Bọn nhỏ đều ngủ rồi, không có việc gì đâu”
“Được rồi, làm phiền dì quá” Cô nhỏ giọng nói. Có dì Thu đi qua, cô cũng yên tâm hơn.
Sau khi tỉnh táo lại, cô nhìn phòng khách xa
hoa chung quanh, phòng khách nối liền với phòng
ngủ, cũng lớn như hai phòng ngủ và một phòng
khách nhà trọ cô.
Từ Hải Minh sao ở chỗ kém được, từ lúc vừa bước vào đã cảm thấy nơi này giống như cung
điện vậy. Có tên là “Minh Uyển” Trong phòng tắm.
Dáng người cao ráo, nước chảy dọc theo cơ. ngực săn chắc xuống dưới, uốn lượn trên cơ bụng
tám múi.
Đôi mắt đen trên gương mặt ẩm ướt mở ra,
sắc bén khiếp người
Anh sao có thể buông tha cô, cô và người đàn bà xấu xa kia đều đáng chết. Bản chất của hai người đều giống nhau, bề ngoài yếu đuối, chỉ có
những tên đàn ông ngu ngốc mới bị mê hoặc.
Tạm thời để cô buông lỏng cảnh giác, giống như lúc thú dữ đang đùa giốn với con mồi, chậm rãi tra tấn, chờ đến khi con mồi mệt lả mới nuốt
cô vào trong bụng, ăn sạch không cả nhả xương.
Nếu oô đã xuất hiện bên cạnh mình, còn là con của người phụ nữ kia, vậy thì tất phải trả một cái giá lớn.
Đào Anh Thy nhìn ghế sô pha, nãm cũng không được, mà không nắm thì sao mà ngử? Cô
cũng không thể ngồi ở đây một đêm. Vì sao Tư Hải Minh không cho cô rời đi chứ?
Trong phòng ngủ không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, giống như Tư Hải Minh đã không
còn tồn tại vậy.
Nhưng cô biết, Tư Hải Minh đang ở trong. phòng ngủ, rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có
thể xông ra. Điều này khiến cho lòng cô cảm thấy run sợ.
Đào Anh Thy đứng dậy, đi đến bên cạnh ban công, cô muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút,
xem có thể chạy trốn hay không.
Nếu như tầng lầu không cao, nhảy xuống rồi
chạy trốn đi cũng không phải không được
Cô dựa vào ban công, nhìn độ cao thì có vẻ ba bốn mét, phía dưới là lùm cây, nếu nhảy xuống, sẽ rơi trên lùm cây, cũng không đến mức bị
thương nhỉ?
Cô xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy phía bên kia của ban công, một bóng người đàn ông
đang hút thuốc thình lình đập vào mắt, dọa cô
giật mình một cái, cả người liền cứng đờ.
Chỉ thấy Tư Hải Minh dựa vào lan can hút thuốc, trên hông quấn một chiếc khăn tảm màu cà phê, vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ gợi cảm. Dưới ánh đèn, cơ ngực và cơ bụng săn chắc. hiện lên rõ ràng, khiến cho người ta cảm thấy
nguy hiểm như thú dữ.
“Sao chưa nhảy xuống đi?” Âm thanh trầm
thấp mang tính uy hiếp vang lên.
Đào Anh Thy không ngờ là ban công của phòng khách và phòng ngủ lại thông nhau, cô chột dạ nhìn đi nơi khác, nói: ‘Tôi… tôi chỉ ra nhìn
một chút thôi.”
Trong đầu nghĩ thầm, sao anh lại đọc được
suy nghĩ của cô vậy? Người này quá đáng sợ rồi. Đào Anh Thy muốn trốn về phòng khách,
nhưng nghĩ đến cái gì, lại dè dặt nói: “Tôi có thể về
nhà không? Tôi không quen ngủ ghế sô pha…”