Chương 211: Cô ấy chỉ bị đau bụng kinh đơn giản mà thôi
“Có lẽ vẫn nên kiểm tra một chút cho yên tâm đi! Đừng sợ, rất đơn giản, sẽ không đau đâu” Hạ Khiết Mai nói rồi đứng dậy: “Ra sau đây tôi kiểm tra
giúp cô một chút”
Không phải Đào Anh Thy sợ đau mà là cô căng thắng chuyện khác. Tay cô ôm bụng, trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo lắng như tâm lý sợ hãi khi chờ bị lăng trì vậy. Cô đứng lên: “Tôi không làm. Tôi phải về…”
Cô vừa bắt đầu phản kháng, Tư Hải Minh đã có
hành động. Một tay anh ôm cô qua chỗ bác sĩ.
“ÁI Anh thả tôi ra! Tôi không muốn làm. Tôi phải về.”
Từ Hải Minh đặt cô trên giường kiểm tra, đè chặt bờ vai mảnh khảnh của cô xuống, đôi mắt đen
nổi khùng nhìn cô: “Cô nghe lời một chút cho tôi!”
“Vì sao tôi phải nghe lời? Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo”
Tư Hải minh không nghe lời cô, nhìn chăm
chăm Đào Anh Thy, hỏi: ‘Phải cởi quần sao?”
“Đúng” Hạ Khiết Mai biết là anh ta đang hỏi cô
nên vội vàng khôi phục bình tĩnh, trả lời
Sau đó Tư Hải Minh xé mạnh ra, cởi quần của
Đào Anh Thy qua khỏi thắt lưng
Bụng dưới Đào Anh Thy mát lạnh, lộ bụng ra rồi. Vẻ mặt cô không kiềm được mà trảng bệch hơn.
Mắt Hạ Khiết Mai lóe lên, thấy hình vẽ ở bụng
cô và cả vết dao lóe lên ánh sáng quen thuộc.
Đào Anh Thy giật nảy mình, vội vàng dùng tay che lại, khẩn thiết đẩy Tư Hải Minh: “Anh đi ra ngoài!
Anh đi ra ngoài tôi sẽ ngoan ngoãn làm kiếm trai” “Không gây cản trở nữa hả?”
“Không.. Không gây cản trở nữa. Tôi… Tôi làm kiểm tra là được chứ gì! Anh đi ra ngoài đi. Anh ở đây tôi sẽ xấu hổ.. Đào Anh Thy kiềm sự hoảng sợ lại, nói.
Tư Hải Minh sẵng giọng cảnh cáo cô: “Đừng giở trò với tôi.”
“Biết rồi…
Từ Hải Minh buông cô ra, đi ra ngoài chờ đợi
Bên ngoài chỉ dùng một tấm rèm để ngăn cách. Đào Anh Thy nghe thấy tiếng bước chân vững chãi của Tư Hải Minh rất rõ ràng. Anh chưa rời đi.
Tựa như chỉ cần cô phản kháng một chút là anh sẽ bước vào…
Mà… Cô giờ phút này như thịt cá nằm trên thớt, mặc người chém giết
Hạ Khiết Mai đã thấy vết mổ trên bụng cô. Cô
còn có thể giấu diếm thế nào?
Tim Đào Anh Thy đập thình thịch tới mức gần như ngất đi.
“Kéo quần xuống chút nữa đi” Hạ Khiết Mai nhìn vẻ mặt bối rối rõ rệt của Đào Anh Thy, không nói gì khác nhưng trong lòng có sự hoài nghĩ lo lắng.
Đào Anh Thy không giao lưu bất cứ gì với Hạ Khiết Mai. Nếu cô nói gì ra thì sẽ bị Tư Hải Minh nghe thấy.
Cô chỉ có thể dùng mắt quan sát Hạ Khiết Mai
không ngừng, mong cô không làm ra chuyện gì…
Kiểm tra xong, Đào Anh Thy xuống giường. Hạ
Khiết Mai giúp đỡ cô: “Cảm ơn…”
“Đừng khách sáo.”
Lúc ra khỏi rèm, Đào Anh Thy chụp lấy tay Hạ Khiết Mai
Hạ Khiết Mai sững sờ: “Sao thế?”
Chắc chản cô hỏi thế Tư Hải Minh sẽ nghe thấy, dọa Đào Anh Thy sợ tới mức lắc đầu: “Không sao, hơi nhũn chân.”
Ra ngoài rèm, quả nhiên Tư Hải Minh đang ở đó, chỉ có điều không ngồi trên ghế mà lắng lặng đứng đó, vô cùng đơn giản nhưng tràn đây khí thế mạnh mẽ.
Tầm mắt sắc bén của Tư Hải Minh quét một vòng trên người Đào Anh Thy, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Hơi thở Đào Anh Thy gần như ngừng lại, kiềm lại tâm trạng sụp đổ trong lòng, hai tay nằm thật chặt.
Hạ Khiết Mai… sẽ nói gì với anh ta đây?
Đào Anh Thy chỉ cảm thấy bầu không khí vô
cùng căng thắng, hít thở vô cùng khó khăn.
Cô chờ đợi câu trả lời của Hạ Khiết Mai có vẻ lâu như qua cả nửa thế kỷ nhưng lại mong là sự
chờ đợi vĩnh viễn.
“Không có vấn đề gì khác, chỉ là đau bụng kinh
đơn giản mà thôi” Hạ Khiết Mai nói.
Thần kinh căng thẳng của Đào Anh Thy thả
lỏng, nới lỏng nẫm tay ra, cơ thể cũng lung lay.
Tư Hải Minh bước lên ôm chầm lấy cô. Đào Anh
Thy tựa vào lòng anh.
Với Đào Anh Thy mà nói đây không phải cảm
giác an toàn mà là tiếp xúc gần nhất với nguy hiếm!