Chương 232: Anh muốn nhìn xem cậu bé này muốn làm gì? "Cùng ai hả?" “Chỉ bảy đứa nhỏ, không có người khác” Đối với Đào Anh Thy mà nói việc này thật sự. làm cô cực kì kinh sợ. Bảy đứa nhỏ tự mình đi ăn trong nhà hàng? Nhất định là Tư Thái Lâm yêu cầu. Đào Anh Thy nghĩ bảy đứa nhỏ không đến ba tuổi đi ăn nhà hàng. A! thật dễ thương. Cúp điện thoại, Đào Anh Thy liền gọi cho tài xế. Cô muốn tự mình đi tìm con. Bảy đứa nhỏ ngồi ở trước bàn, ăn một cách thích thú. Có thể ăn rồi. Tay nhỏ cầm thìa, từng miếng một mà bỏ vào trong miệng nhỏ tròn xoe đang mở to ăn, cái miệng nhỏ mấp máy. Trên mặt mấy đứa trẻ dễ thương rất Vui Vẻ. Khách đến nhà hàng ăn cơm đều nhìn không chớp mắt, cũng quên bản thân là đến đây ăn cơm. "Trời ơi, nhỏ như vậy không chỉ biết đến nhà hàng, còn có thể tự mình ăn cơm. Tôi nhìn thấy đứa bé dễ thương gảng sức như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình là đồ bỏ đi" "Tại sao con của tôi 5 tuổi rồi còn phải đi theo sau mông cho ăn? Tứ giận đến mức tôi muốn quay lại đánh nó." "Tôi muốn trộm một đứa về. Trên tầng hai một hồi xôn xao Nhìn thấy Tư Hải Minh đang bước xuống cầu thang, thân hình cao to, hào quang không giận mà uy. Chương Vĩ đi theo phía sau, đang vừa đi vừa cùng người khác nói chuyện làm ăn, dường như là gặp mặt vừa mới kết thúc. Đi xuống cầu thang, Tư Hải Minh lập tức đi thắng đến cửa liên nghe thấy một âm thanh bên phải. "Bảo Nam, mình cũng muốn đi." Thân hình của Tư Hải Minh có hơi chấn động mà dừng bước. Người ở phía sau cũng dừng lại, nhất thời không hiểu Tư Hải Minh quay mặt qua, liền nhìn thấy một đứa bé đang chạy ở bên kia, chân nhỏ ngắn ngủn, phía sau còn có Tư Thái Lâm đi theo.
Chương 232: Anh muốn nhìn xem cậu bé này muốn làm gì? "Cùng ai hả?" “Chỉ bảy đứa nhỏ, không có người khác” Đối với Đào Anh Thy mà nói việc này thật sự. làm cô cực kì kinh sợ. Bảy đứa nhỏ tự mình đi ăn trong nhà hàng? Nhất định là Tư Thái Lâm yêu cầu. Đào Anh Thy nghĩ bảy đứa nhỏ không đến ba tuổi đi ăn nhà hàng. A! thật dễ thương. Cúp điện thoại, Đào Anh Thy liền gọi cho tài xế. Cô muốn tự mình đi tìm con. Bảy đứa nhỏ ngồi ở trước bàn, ăn một cách thích thú. Có thể ăn rồi. Tay nhỏ cầm thìa, từng miếng một mà bỏ vào trong miệng nhỏ tròn xoe đang mở to ăn, cái miệng nhỏ mấp máy. Trên mặt mấy đứa trẻ dễ thương rất Vui Vẻ. Khách đến nhà hàng ăn cơm đều nhìn không chớp mắt, cũng quên bản thân là đến đây ăn cơm. "Trời ơi, nhỏ như vậy không chỉ biết đến nhà hàng, còn có thể tự mình ăn cơm. Tôi nhìn thấy đứa bé dễ thương gảng sức như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình là đồ bỏ đi" "Tại sao con của tôi 5 tuổi rồi còn phải đi theo sau mông cho ăn? Tứ giận đến mức tôi muốn quay lại đánh nó." "Tôi muốn trộm một đứa về. Trên tầng hai một hồi xôn xao Nhìn thấy Tư Hải Minh đang bước xuống cầu thang, thân hình cao to, hào quang không giận mà uy. Chương Vĩ đi theo phía sau, đang vừa đi vừa cùng người khác nói chuyện làm ăn, dường như là gặp mặt vừa mới kết thúc. Đi xuống cầu thang, Tư Hải Minh lập tức đi thắng đến cửa liên nghe thấy một âm thanh bên phải. "Bảo Nam, mình cũng muốn đi." Thân hình của Tư Hải Minh có hơi chấn động mà dừng bước. Người ở phía sau cũng dừng lại, nhất thời không hiểu Tư Hải Minh quay mặt qua, liền nhìn thấy một đứa bé đang chạy ở bên kia, chân nhỏ ngắn ngủn, phía sau còn có Tư Thái Lâm đi theo.
Danh Sách Chương: