Chương 299: Kể chuyện
“Cháu muốn mẹ” Bảo Long hét lên.
Biểu tình kiên định xuất hiện trên khuôn mặt mập mạp của của ba đứa đứa trẻ khác, nhất trí thể hiện ra ngoài.
Bào Điến đang cố gắng làm địu tâm trạng tức giận của mấy đứa trẻ thì Tư Hải Minh xuất hiện ở cửa.
“Đang ồn ào cái gì đấy?”
Bào Điển đứng thẳng dậy, khẽ gật đầu chào: “Cậu Hải Minh”
Tư Hải Minh nhìn mấy đứa trẻ, đứa thì đang đứng đứa thì ngồi trên giường, mở miệng nói: “Tất cả đi ra ngoài”
“Vâng” Bào Điển vảy tay ra hiệu, sau đó cùng đi ra ngoài với những người giúp việc.Sau khi ông ta đi ra ngoài thì đứng ở cạnh cửa, chờ được yêu cầu bất cứ lúc nào.
Sau khi Tư Hải Minh xuất hiện thì không khí trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Dù thế nào đi nữa thì từ trước đến nay không ai dám khinh thường khí thế cúa Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh mang theo cảm giác thành tựu ngồi xuống mép giường.
“Con muốn mẹ” Bảo Nam giơ khẩu súng lục nhỏ của mình lên, trực tiếp nhảy lên người Tư Hải Minh, leo lên vai anh.
“Muốn mẹ cơ” Bảo Vỹ cũng lao tới.
Bảo Long, Bảo My và Bảo Hân cũng nhào lên, giữ chặt Tư Hải Minh không buông.
Bảo An thì đứng ở đó, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, âm thầm phân tranh cao thấp với anh.
“..” Tư Hải Minh.
Lần lượt xách sáu đứa bé trên người đặt xuống trước mặt: “Đứng ngay ngắn”
Sáu khuôn mặt mập mạp phồng lên, đáng vẻ không phục trừng mắt nhìn Tư Hải Minh, như thể hoàn toàn không để Tư Hải Minh vào mắt.
Ngay cả bàn chân mập mạp cũng dùng sức đẫm lên nệm, ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu khẽ cuộn lại.
Giống như toàn thân từ đầu đến chân đều dùng sức.
Trong mắt người khác, trông thực sự rất đáng yêu.
Lúc đầu Tư Hải Minh còn không có biểu cảm gì nhưng cuối cùng giọng nói cũng dịu lại, nhìn Bảo Nam: “Con thích súng có đúng không? Ngày mai ba sẽ mua cho con đủ loại súng”
Đôi mắt to của Bảo Nam sáng lên.
“Ba sẽ mua sô cô la cho con”
Tư Hải Minh nhìn về phía Bảo Long, lại nói với Bảo My: “Cũng sẽ mua cho con nữa”
Khóe miệng Bảo Long và Bảo My cháy ra một ít nước miếng.
“Mua cho con nhẫn, thật nhiều chiếc nhẫn.” Tư Hải Minh nói.
Đôi mắt của Bảo Hân sáng lên như những vì sao.
“Xe trong nhà, con muốn về thế nào thì vẽ” Tư Hải Minh nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo An mở to tròn ũm, ánh mắt hiện lên vé kích động, dáng vẻ ngốc nghếch càng đáng yêu hơn.
Sau đó nghĩ đến lời dạy của mẹ, bé lại lắc đầu: “A a a”
“Không sao hết, ba cho phép”
“A..” Bảo An bày ra vẻ mặt suy nghĩ.
“Vẽ trên máy bay?” Tư Hải Minh hỏi.
Bảo An suy nghĩ một chút, vui vẻ mở miệng nhỏ, dùng sức gật đầu: “A-”
Trong lòng Tư Hải Minh thâm nghĩ, chỉ cần hiểu được mấy đứa bé thì cũng không khó đối phó lắm.
Bảo Nam hào hứng hỏi: “Tụi con có thể ngồi máy bay không?”
“Ngày nào cũng có thể ngồi” Tư Hải Minh nói.
Đôi mắt của sáu đứa trẻ lập tức sáng long lanh như các vì sao, vô cùng vui vẻ.
“Bây giờ có thể đi ngủ chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
“Không muốn, không muốn” Bảo Nam từ chối.
Năm đứa bé còn lại cũng lắc đầu từ chối.
“Con muốn nghe mẹ kế chuyện cơ” Bảo Vỹ nói.
“Tất cả nắm xuống hết đi, ba sẽ kể” Tư Hải Minh nói.
Bảo An nhắc nhớ: “Sách”
Tư Hải Minh kiếm đâu ra sách cổ tích, mà sách trong phòng làm việc lại không phù hợp để đám trẻ nghe.
Anh lấy điện thoại di động ra: “Không cần sách, trên điện thoại di động có.”
“Không muốn đâu.Muốn sách cơ” Bảo An rất nóng nảy.
“Muốn…Muốn sách..” Dáng vẻ Bảo My như muốn khóc.
Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn về phía sáu khuôn mặt mập mạp mũm mĩm, ánh mắt lướt nhìn một vòng, nhẳn nhịn nói: “Đến phòng làm việc lấy sách đi”
Bào Điến hơi sửng sốt, kỳ quái, trong phòng làm việc làm gì có cuốn truyện cổ tích nào đâu?
Ông ta vào phòng làm việc, tìm tới tìm lui đều là những cuốn sách phức tạp, cuối cùng chọn được một cuốn tâm lý học.
Ông ta nghĩ rằng lúc này anh Hải Minh chắc hẳn rất căn quyết sách về vấn đề tâm lí.
Khi sách được đưa đến, Tư Hải Minh mở sách ra, đặt điện thoại di động lên trên sách rồi bắt đầu đọc truyện cổ tích trên điện thoại.
Trong mắt sáu đứa trẻ thì dáng vẻ của anh thật sự rất giống đang đọc truyện cổ tích.
Đọc chưa được bao lâu thì Bảo An nói: “Con không muốn nghe cái này”