Chương 289
Tư Viễn Hãng bước ra khỏi sảnh lớn, lên xe, gọi điện thoại cho Tư Hải Minh. Tuy nhiên phía bên kia không có ai nhấc máy. Tư Viễn Hằng nằm chặt tay đập mạnh vào tay lái, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào cá, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Một lúc sau, anh ta lại cầm điện thoại gọi điện cho Chương Vĩ.
Bên phía Chương Vĩ rất nhanh đã tiếp điện thoại, phía bên kia truyền đến một giọng nói chính trực: “Cậu Hằng, sao lại gọi cho tôi vào lúc này vậy?”
“Còn chưa ngủ sao?” Đọc full tại
Vietwriter nhé
Chương Vĩ bất lực cười: “Đang làm việc mà”
*Tư Hải Minh ở đâu?” Tư Viễn Hằng hoài nghi hỏi.
“Anh Hải Minh? Đi công tác rồi. Cậu có việc gì tìm anh ấy sao? Cậu có thể gọi điện thoại cho ngài ấy, có điều chắc ngài ấy tương đối bận, chưa chắc đã nghe được điện thoại” Chương Vĩ trực tiếp cho cuộc đối thoại vào lối chết.
Tại sao Tư Viên Háng lại gọi cho anh ta, thân là thư ký trưởng của Tư Hải Minh, anh ta vẫn có ít IQ này.
“Có phải anh ta đưa Đào Anh Thy đi rồi không?” Tư Viên Hằng kiên nhẫn hỏi.
“Cái này thì tôi không biết”
Chương Vĩ nói xong, đổi chủ đề: “Cậu Hằng, nói một câu thật lòng, thật ra khi Đào Anh Thy còn làm việc ở tập đoàn Vương Tân đã ở bên ngài Hải Minh rồi, thái độ của ngài Hải Minh chắc cậu cũng đã nhìn thấy rồi, cho nên, không cần phải vì một người con gái mà hai anh em phải tàn sát lẫn nhau đâu” Đọc full tại
Vietwriter nhé “Anh đang dạy đời tôi sao?” Tư Viễn Hằng bóp chặt điện thoại, ngón tay trở lên trắng bệch.
“Không không, cậu Hang hiếu nhầm rồi. Tôi chỉ là cảm thấy, loại chuyện tình cảm ấy, một khi buông tay, thì rất khó để quay lại như trước kia”
Chương Vĩ nói: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đẩy, Đào Anh Thy và ngài Hải Minh đã sớm có quan hệ k đấy rồi, cậu cảm thấy Đào Anh Thy còn quay tr về bên cạnh cậu sao? Quan trọng là, cô ấy đồng ý sao?
Lời nói của Chương Vĩ tràn đầy vạch trần, Tư Viễn Hảng lập tức quên thở, sau đó lại thở gấp, giọng nói có chút run run: “Tư Hải Minh đi công tác ở đâu?”
“Cậu Hàng, cậu cảm thấy tôi có thế nói sao? Chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của tôi” Chương Vĩ đúng đần nói, trong lòng nghĩ, vậy mà anh lại muốn đuổi theo sao? Thật là điên rồi.
Tư Viễn Hãng cúp điện thoại, tức giận đến nỗi suýt chút nữa đập tan điện thoại.
“A” Tài xế taxi vừa mới chạy ca đêm xong, đang chuẩn bị trên đường trở về, một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên chăn ngang trước mặt, anh ta sợ đến mức phanh gấp, nếu không thắt dây an toàn, cả người anh ta đã đập và kính chắn gió rồi.
Khi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce đó, anh ta lập tức sợ hãi, chân tay trở nên mềm nhũn, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may cũng may, nếu anh ta đâm phải con xe này, chắc anh ta phải bán cả nhà mới đủ tiền đền.
Tài xế mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, vừa mở khóa cửa xe, đã bị một người bên ngoài kéo mạnh ra, đến cả tài xe cũng bị kéo ra ngoài, ngã trên mặt đất,
Khi anh ta nhìn thấy người đàn ng bước ra từ con xe Rolls-Royce, anh ta sợ hãi đến mức quên cả đứng dậy.
Đào Anh Thy dẫn theo sáu đứa nhỏ và dì Hà cũng luôn ở trong nhà, không ra ngoài, nhiều nhất là đung đưa trên ban công một chút.
Chí cần đợi Bảo My khỏi lại thì trực tiếp rời đi.
“Mẹ, chúng ta xuống dưới chơi đi” Bảo Nam chạy đến, nói.
Năm đứa nhỏ khác cũng tiến lại gần, sáu đôi mắt to long lanh long lanh nhìn Đào Anh Thy, mang theo khao khát.
Tại sao Đào Anh Thy không ra ngoài, còn không phải là sợ bị người ta nhìn thấy sao, hơn nữa, trong khu cũng có máy giám sát, đối mặt với thế lực che trời của Tư Hải Minh, cô luôn phải thật cẩn thận.
“Bây giờ sao? Hay là đợi Bảo My khỏe lại rồi chúng ta ra ngoài chơi nhé?
Đào Anh Thy đang thương lượng với bọn nhỏ.
“Mẹ ơi, con… con khỏe rồi” Hai bàn tay nhỏ bé của Bảo My đặt trên ngực, yếu ớt nói.
“Thể này đi, chúng ta ăn tối xong thì ra ngoài chơi, được không?” Đào Anh Thy không nỡ từ chối ánh mắt khao khát của bọn nhỏ.
“Được.” Sáu đứa nhỏ vui vẻ đáp lại, nháy loạn ха.
Đào Anh Thy biết bọn nhỏ tủi nhục thế nào, luôn bị nhốt trong nhà đến người còn phải hoảng sợ, càng không nói đến sáu đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu này.
Buổi tối mang bọn nhỏ ra ngoài chơi một chút chắc là không sao đâu, xem Bảo My có phải là khói thật rồi không.