Chương 156: Mày lại định đi tìm Đào Anh Thy đúng không?
“Em thật sự đã an ủi chị rất nhiều đó” Tân Diễm
My ngừng lại một lát rồi hỏi: “Em đã về đến nhà chưa?”
“Em đang leo cầu thang nè, vẫn còn hai tầng nữa”
Ồ, vậy khi nào về tới nhà thì báo cho chị một tiếng
nhé” Tân Diễm Mỹ nói.
‘Đào Anh Thy vô cùng cảm động, chị Diễm My tốt bụng quá, hï hỉ hi!
Leo lên tới nơi, cô đẩy cửa phòng rồi bước vào, sau
đó đóng cửa lại, nói: “Em về đến phòng rồi ạ” “Ừm, ngủ sớm nhé”
“Vâng, bye chị nha”
Tân Diễm My cúp điện thoại, sau đó quay người
bước về phía chiếc xe Ferrari.
‘Tư Viễn Hãng đang đứng tựa mình vào xe nhìn cô
ta, đợi cô ta lên tiếng
“Không sao, cô ấy đã về đến nhà an toàn rồi” Tân Diễm My nói -Tư Viễn Hãng khẽ nheo mắt, không đáp lại
“Anh thật là, nếu đã lo lắng cho cô ẩy như vậy thì tại sao không đích thân đĩ? Còn có thể làm anh hùng
cứu mỹ nhân nữa đó!” Tân Diễm My cười “Anh không tiện đi”
Có lẽ Tân Diễm My cũng hiểu được đại khái ý của anh ta.
Ở thành phố này, người khiển Tư Viễn Hằng kiêng. dè nhất chính là Tư Hải Minh.
Nếu như anh ta thật sự xuất hiện, chắc chắn sẽ
khiến Tư Hải Minh nối trận lôi đình, vậy thì càng bất lợi
đối với Đào Anh Thy.
“Có lẽ Tư Hải Minh đối với Đào Anh Thy chỉ là trả thù mối thù gia đình, chứ hoàn toàn không hề có quan
hệ tình cảm nam nữ” Tân Diễm My nói.
“Đừng đánh giá thấp dục vọng của đàn ông” Tư Viên Hãng đứng thẳng người dậy, sau đó xoay người
kéo cửa xe, anh ta nói: “Cảm ơn nhé” “Cảm ơn em làm gì? Bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà”
“Tư Viễn Hãng khẽ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế lái và khởi động xe, tiếng động cơ vang lên rồi con xe lao
nhanh vào màn đêm tối. Tư Viễn Hãng lái xe về nhà.
Xe đã dừng lại, nhưng người vẫn ngồi trên xe mà
không hề bước xuống.
Anh ta ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang đỗ bên ngoài qua cửa kính chắn gió của ô tô, sau đó lấy ra một điếu
thuốc và châm lửa, cửa sổ xe hạ thấp xuống, cánh tay
anh ta lười biếng tựa lên trên, nhàn nhã hút thuốc.
Phía xa xa là ngôi biệt thự xa hoa đang chìm trong màn đêm đen thẳm, không gian tính lặng như tờ,
dường như chỉ có một mình anh ta ở đó.
-Tư Viễn Hãng cần những giây phút yên tĩnh như. thế này đế bản thân có thế trấn tĩnh lại, anh ta không
hi vọng có người tới làm phiền.
Thế nhưng, người trong nhà dường như đã không còn kiên nhẫn để đợi chờ thêm nữa, bèn bước ra ngoài,
đi thẳng về phía chiếc xe Ferrari.
‘Tư Viễn Hãng như thể không hề nhìn thấy ông ta, cánh tay đặt trên mép cửa số xe, điếu thuốc lá kẹp giữa những ngón tay thon dài mảnh khảnh, ngón tay
trỏ khẽ búng nhẹ lớp tàn thuốc.
“Ba nghe nói là con đã rời công ty từ lâu rồi” Người đi tới chính là ba của Tư Viễn Hãng ~ Tư Triều Vũ, vóc người hơi lực lưỡng, ông ta nhìn Tư Viên Hãng đang
ngồi trong xe với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Chứng cứ đâu?” “Thư ký của con đã nói cho ba biết”
Tư Triều Vũ vừa nói dứt lời, Tư Viễn Hãng đã cầm điện thoại và bẩm số gọi đĩ: “Ngày mai cô có thể cút được rồi!” Nói rồi, anh ta ném điện thoại sang ghế lái phụ.
Sắc mặt Tư Triều Vũ vô cùng khó coi: “Con làm vậy. là có ý gì.”
‘Tư Viễn Hãng thản nhiên ngước mắt lên nhìn ông ta: “Kẻ không trung thành với chủ, nếu ba cần thì cứ nhận về”
“Viễn Hãng, bây giờ con càng ngày càng quá đáng rồi đấy!”
‘Tư Viễn Hãng không thèm đế ý tới lời của Tư Triều Vũ,
tiếp tục hút thuốc.
“Trước đây con gây chuyện lăng nhăng ở nước
ngoài thì cũng thôi đi, hiện giờ đã về nước rồi mà vẫn
còn có quan hệ mập mờ không rõ ràng với ngôi sao nữ
rong làng giải trí,con định làm cái gì vậy hả?”
Tư Viên Hãng đấy cửa xe rồi bước xuống, ném mấu thuốc dở xuống đất và giảm mạnh bằng đôi giày da
màu đen, sau đó bỏ đi luôn.
‘Tư Triều Vũ bị con trai ruột của mình coi thường như vậy, ông ta vô cùng tức giận, hét về phía anh: “Mày
lại định đi tìm Đào Anh Thy đúng không!”
Tư Viên Hẳng bỗng dừng lại.
“Thật không ngờ cô ta lại là con gái của Liêu Ninh, cũng may là lúc đầu mày không thích cô ta, đúng là nhà dột từ nóc dột xuống. Nhưng mà ba đã đánh giá thấp thủ đoạn của cô ta, đến tận bây giờ vẫn bám dính
lấy mày”
‘Tư Viễn Hãng chậm rãi quay người lại, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi trên khuôn mặt anh ta, nét mặt lộ rõ vẻ u ám.
“Ba nói sai gì sao? Cô ta tưởng mình có tí nhan
sắc thì có thể điều khiển được đàn ông, con là người làm chuyện lớn, sao có thể ngã trong tay một con đàn bà chứ? Viễn Hãng, ba cũng là muốn tốt cho con thôi, hãy tìm một người con gái môn đăng hộ đối rồi kết
hôn và sinh con đẻ cái, vậy thì con chính là kẻ chiến
thắng trên cuộc đời này.
Tư Viễn Hằng nhìn Tư Triều Vũ bằng ánh mắt vô. cảm: “Con đang nghĩ, nếu như ba không phải ba ruột
của con, chắc con sẽ giết ba mất”