CHƯƠNG 164: KỲ THẬT CŨNG KHÔNG CÒN GHÉT NHƯ VẬY
"Hả?" Nghê Thư nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bọn chúng.
Tiểu Quỷ đụng đụng đại ca, thấp giọng: "Đại ca, hảo hán không chịu thiệt trước mặt, chúng ta tìm lão đại về trước quan trọng hơn!"
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Ừ!"
Đại Quỷ hít một hơi sâu, cứng rắng gọi một tiếng: "Bà...Bà nội." Gọi xong, gục đầu xuống, trên gương mặt đen thui, ửng lên một lớp đỏ ứng.
Đại ca cũng đã mở miệng, những người khác cũng đồng loạt gọi một tiếng: "Bà nội!"
"Ha ha, được, được, cũng ngoan~" Nghê Thư nhận sáu người cháu trai, tâm tình tối tăm hai ngày qua bị quét đi sạch sẽ.
Tam Quỷ không quên chính sự, vội vàng hỏi: "Ách, bà nội, lão đại của chúng tôi ở đâu?"
Tiểu Quỷ tiếp lời: "Đúng thế, bà bội, lần này chúng tôi đến là muốn tìm lão đại trở về!"
Tiếng "Bà nội" này một khi gọi ra khỏi miệng lần đầu, dần dần sẽ đột phá chướng ngại trong lòng, khiến càng ngày càng thuận. Đại Quỷ đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn mấy đứa không có tiền đồ, phổi cũng sắp bị chọc giận muốn nổ tung!"
Nhìn thái độ bọn chúng cũng đủ thành khẩn, Nghê Thư hào phóng phất phất tay: "Đi theo tôi, tôi mang các người đi tìm anh ta!"
Tâm tình của cô không tệ, dù sao, mấy tiếng "bà nội" này của người ta cũng không thể nói không, dù sao cô cũng phải có dáng vẻ của trưởng bối đúng không? Nhưng mà cô cũng không xác định Thiên Ma còn ở đằng kia hay không. Hai hôm nay, anh vẫn không có xuất hiện, cô cũng không cố ý tên kia.
Vừa người, sáu con quỷ theo sát, Nghê Thư nhìn bọn chúng cả người ướt nhẹp, như là sáu con chuột lột. Bên ngoài nói thế nào cũng trời giá rét đóng băng, một bước còn đi ra, đã đông lạnh thành sáu que kem. Cô nhíu cặp mi thanh tú, gọi lão Vương đến: "Lão Vương, đi lấy sáu bộ quần áo bảo vệ đưa cho bọn họ thay."
"Vâng, bà chủ." Lão Vương đáp một tiếng, nhanh chóng để người đi vào khi lấy.
Không lâu sau, sáu bộ quần áo bảo vệ bày trên bàn. Nghê Thư giục: "Nhanh chóng thay đi!"
Sáu người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, do dự mà vẫn chậm rãi cởi bỏ áo quần ướt sũng trên người, đổi lại quần áo bảo vệ màu đen thống nhất của quán Bar...
Từ xa có thể nhìn thấy, một người phụ nữ mặc tây trang trang điểm, cột tóc đuôi ngựa, mang theo sau người đàn ông thô lỗ đi từ trên cầu thang xuống, tất cả đều mặc đồ bảo vệ, nhìn lên trên giống như là sáu đại hộ pháp của bang hội, dính sát Nghê Thư, người bình thường không thể tiếp cận.
Nghê Thư lái chiếc Motor của cô, quay đầu lại liếc mắt nhìn sáu người sau lưng, cứ hai người một chiếc xe mát: "Đám cháu nội ngoan, theo sát đó!"
Sáu người đáp một tiếng, đi theo cô uy phong lẫm liệt lên đường lớn.
Đi đến khu bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Nghê Thư dừng lại, nhìn tòa nhà được xây lên một nửa trước mắt, cô ngây ngẩn cả người.
Thì ra, tên kia thật sự có làm...
"Lão đại đâu?" Sáu con quỷ nóng nảy, nhìn chung quanh.
Nghê Thư không có lên tiếng, xuống xe, đi về nơi đó. Bốn phía tối om, trước viện còn có mấy chiếc xe công trình lớn, phía trước sáng lên một ngọn đèn mờ nhỏ.
Trước khi đi đến là tòa nhà nửa này, cô liếc mắt liền thấy được người ngủ trong góc.
Cô bước nhanh đi qua, nhìn thấy Thiên Ma đang mặc một cái áo khoác ngoài màu xanh, hai tay ôm sát ngực, đầu dựa vào tưởng ngủ rất ngon. Đây đâu còn phong phạm của Đại Đương gia điện Quần Ma, không biết còn tưởng là kẻ lang thang đi ngang qua. Mặc dù khuôn mặt bị dấu sau râu ria cũng không thể che dấu sự mọi mệt tràn khắp khuôn mặt.
Nghê Thư đứng bên cạnh anh, nhìn thấy anh như vậy, trong lòng đột nhiên không khỏi có chút căng thẳng, nói không rõ là đồng tình hay cảm động, tóm lại, là một loại tình cảm phức tạp đến chính cô cũng không nhận ra
Cho đến nay, Thiên Ma ở trước mặt cô đều là người nhiều năm treo chuyện xấu giữa nam và nữ bên miệng, cô ngoài trừ ghét còn buồn nôn. Có ai ngờ được, anh lại thật sự vì một câu hứa hẹn với cô, làm đến mức này!
Thiên Ma... kỳ thật cũng không còn khiến người ta ghét như vậy.
"Lão đại!"
Sau một tiếng kêu lên, sáu con quỷ cùng nhau tiến lên, không thể tin được trừng to mắt.
Trời ạ, đừng nói cho họ biết, đây là lão đại mà bọn họ ngàn dặm xa xôi muốn đến tìm! Anh không phải là Thiên Ma hô phong hoán vũ của điện Quần Ma kia! Anh không phải là lão đại xưa nay không hỏi nguyên nhân chỉ hỏi sống chết!
Thế giới này huyễn hoặc sao? Từ trước Nam Bắc cực điên đảo rồi sao? Cuối cùng tà cũng bị chính áp đảo sao?
"Lão đại! Lão đại anh tỉnh đi!" Giọng của Tiểu Quỷ, tràn ngập khiếp sợ.
Thiên Ma bực bội nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn thấy sáu người thì lông mày nhíu càng sâu hơn, ngồi thẳng người, duỗi lưng một cái: "Sáu cái tên khốn khiếp các ngươi đến đây làm gì? Không phải các ngươi phải coi nhà sao?"
"Lão đại, chúng tôi...."
Không đợi Đại Quỷ nói xong, Thiên Ma đã nhìn thấy Nghê Thư, lập tức giật thót mình, đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng: "Vừa rồi ông đây không ngủ! Ông đây vẫn luôn xây nhà cho em!"
Nghê Thư nheo mắt lại, không nói gì, ánh mắt rơi vào trên hai tay của anh, ngón tay cũng bị thương rồi.
Cô do dự một chút, không tình nguyện đi qua, tức giận nắm lấy tay anh, lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ra, cắn nắp bình, đổ thuốc mỡ bên trong ra, bôi lên tay anh.
Thiên Ma mở to mắt nhìn, nhìn Nghê Thư trị vết thương cho mình, cặp mắt ưng kia lóe lên nóng rực, giống như muốn nuốt cô vào bụng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
"Em đau lòng tôi?"
Nghê Thư trừng mắt nhìn anh: "Vâng, sợ anh xảy ra chuyện, tôi không cách nào giao phó với các cháu."
"Cháu?" Thiên Ma chợt nhíu mày, ánh mắt quét đến sáu người sau lưng, cả người quần áo bảo vệ, ngực là có chữ màu đen, rõ ràng là muốn làm nghề phụ!
Tất cả sáu con quỷ đều xấu hổ gục đầu xuống, đứng một bên không dám hé răng. Thân là sáu quỷ ở điện Thiên Ma, lại nhận một người phụ nữ hai mươi tuổi làm bà nội, nói ra thật mất mặt!
"Lát nữa ta sẽ tính sổ với các ngươi!" Anh nói một câu, sau đó lại quay đi, dáng vẻ cười tà với Nghê Thư: "Tôi biết em chính là đau lòng tôi, nhưng mà em yên tâm, chuyện tôi hứa với em, nhất định sẽ làm được! Khi nào mang tòa nhà nát này trở về như cũ, lúc đó tôi sẽ rời đi!"
Nghê Thư lườm lườm anh, thu hồi tầm mắt, bôi thuốc trên tay anh xong, lại ném đến một bên, xoay người, nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Thôi."
Thiên Ma lại trừng mắt: "Tại sao phải thôi? Em không tin tôi?"
Nghê Thư chậm rãi lắc đầu: "Cho dù xây lại, nó cũng đã không còn là nó, không còn là đồ mà bà nội tôi để lại."
Thiên Ma hơi dừng lại, buồn bực đứng một bên khép mi lại.
Nghê Thư quay lại: "Được rồi, nếu anh thật sự có tâm, xem như thiếu tôi một cái nhân tình, đợi đến lúc tôi muốn, anh lại trả lại!"
Thiên Ma sau nửa ngày trầm mặc, ngẩng đầu: "Được, cứ quyết định như vậy!"
Anh không phải là loại người sẽ thực hiện cam kết gì đó, nhưng mà lần này lại cam tâm tình nguyện! Chỉ là vì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên ánh mắt ngày đó của Nghê Thư, nước mắt ngày đó...
Quán bar Màu Đen, đã gần đến năm giờ sáng, quán bar lại khôi phục trạng thái hôn mê.
Sau quỷ lần này tập thể lên đường tìm Thiên Ma trở về, thật sự cũng là bởi vì điện Quần Ma xảy ra chuyện, cần vị lão đại này trở về chủ trì đại cục. Mới đầu, Thiên Ma không chịu, nhưng sau khi nghe Đại Quỷ thì thầm, khuôn mặt đầy râu của anh lập tức lạnh xuống: "Tên khốn kia có gan làm như thế?!"
Đại Qủy thận trọng gật nhẹ đầu: "Chúng tôi nhận được tin tức, hắn đã liên lạc tất cả anh em Lộ rồi."
"Mẹ nó!" Thiên Ma tức sùi bọt mép, gầm nhẹ một tiếng: "Về đi!"
Cuối cùng khuyên được lão đai, sáu quỷ vô cùng vui vẻ.
Thiên Ma quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đối diện, Nghê Thư cũng không có hứng thú với chuyện này của bọn họ, cũng lười đi nghe bí mật nhỏ của bọn họ, một mình ngồi ở quầy bar đối diện, uống chút rượu, tách hạt dẻ cười. Anh trầm mặc đi qua, đứng sau lưng cô, nói: "Này, tôi phải đi."
"Không tiễn, cửa ở đằng kia, tự mình tìm đi." Nghê Thư không để ý, tiếp tục uống rượu với hạt dẻ cười.
Thiên Ma hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó lười biếng nói: "Lúc tôi không có ở đây, em cũng phải kiểm điểm chút! Đừng làm chuyện có lỗi với tôi! Còn nữa, ít lui tới với tên Tư Đồ kia."
Nghê Thư bật cười, nghiêng đầu nhìn anh, con mắt nhiễm lên chút men say, nhàn nhạt đảo qua: "Thiên Ma, anh thật sự xem mình là gì của tôi đây? Đừng đùa chết người, nhanh chóng suy nghĩ thoáng, bớt ngây thơ đi, tôi muốn liên lạc với ai, là chuyện của tôi, anh xem em trai nhỏ của anh cho tốt là được!"
"Đáng chết!" Thiên Ma bị cô làm tức giận không nhẹ, con mắt ma híp lại mị hoặc: "Người phụ nữ chết tiệt, em chờ tôi trở lại với em!" Nói xong, mang người muốn rời đi, đi chưa được mấy bước liền dừng lại, trừng mắt nhìn sáu người sau lưng: "Các ngươi muốn mặt bộ đồ này trên người trở về xấu hổ sao?"
Sáu người dừng lại, vội vàng luống cuống tay chân cởi quần áo. Mặc kệ bên ngoài có phải là trời băng giá rét hay không, chỉ cần một câu của lão đại, cho dù bọn họ chỉ mặc một cái quần cộc trở về, vậy cũng phải cởi!
Nhìn bọn họ như thế, Nghê Thư gọi lão Vương đến, lão Vương mang quần áo của bọn họ đã hong khô đến, lúc này sáu quỷ mới tránh khỏi cảnh quẫn bách. Vừa cảm ơn với Nghê Thư, vừa cảm thấy thân cận mấy phần với vị "Bà nội" trẻ tuổi này. Nghê Thư cũng mỉm cười, đưa tay sờ lên đầu sáu quỷ, nói thẳng "Ngoan."
Thiên Ma lại càng nhìn càng tức giận, mẹ nó, lại có thể làm người phụ nữ này vui hơn cả anh!
Liên tiếp ba ngày, hoạt động của Tiêu thị liên tục xảy ra vấn đề, không phải là hợp đồng đã nói xong bị người ta đoạt đi, thì là hệ thống chuỗi mỹ thực xuất hiện ngộ độc thức ăn cùng với những vấn đề ảnh hưởng ác liệt. Tiêu Chính Thịnh khẩn cấp mở hội nghị cao tầng, lập tức ra lệnh cho Hà Thanh tiến hành xử lý quan hệ xã hội khẩn cấp, phải dùng tốc độ nhanh nhất lấy lại hình tượng của tập đoàn.
Trong lúc nhất thời, tất cả các ngành trong Tiêu thị bận thành một đám, đồng thời với việc xử lý vấn đề hiện có, còn phải gia tăng giám sát chất lượng ẩm thực của những bữa tiệc khác ở con đường ẩm thực. Đồng thời, truyền thông nghe tin lập tức hành động, mọi mũi tên đều nhắm về Tiêu thị, mà ngay cả những truyền thông ngày trước có quan hệ tốt đều đào ngũ, dùng ngòi bút làm vũ khí, hình tượng của tập đoàn trải qua ngàn trận chiến, cổ phiếu Tiêu thị ngay sau khi phiên giao dịch bắt đầu rơi xuống, liên tục giảm không ngừng.
Nhìn chằm chằm vào đồ thị xu thế cổ phiếu trên máy tính, Tiêu Chính Thịnh tức đến phát giận trong phòng làm việc, mắng các quản lý đầu đầy máu, liên lụy đến Hà Thanh cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Kênh tin tức địa phương và toàn tỉnh, đều liên tục đưa tin theo dõi con phố ẩm thực của Tiêu thị, hơn nữa còn mời chuyên gia các giưới đến phân tích ảnh hưởng ác liệt của chuyện này. Kiều Nhã nhìn TV đưa tin, căn bản là ngồi không yên, không để ý lời khuyên can của dì Vương, để lão Vương lái xe, đưa bà ta đến Tiêu thị.