CHƯƠNG 236: LẦN NÀY SỐNG CHO CHÍNH MÌNH.
Lúc này Vy Hiên bước lên trước hai bước, đi đến trước mặt Tập Lăng Vũ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cậu chỉ muốn hỏi, sự khác biệt của cậu và anh ta sao?”
Tập Lăng Vũ không nói gì, kể từ sau khi bị cô từ chối dữ dội vào lần đó, anh đã bắt đầu sợ này sợ kia rồi.
Vy Hiên nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại tiến lên thêm một bước, hai người càng gần với nhau hơn, cách nhau hai lớp vải, làn da vào bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ma sát.
Cô đột nhiên hỏi: “Tại sao không trực tiếp hỏi tôi thích ai?”
Tập Lăng Vũ sững sờ, anh nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu cũng chưa lên tiếng.
Muốn hỏi, nhưng không dám hỏi, cho dù có những đáp án đã sớm mọc rễ ở trong lòng cả hai, chỉ đợi ngày ra hoa thôi.
Vy Hiên cắn môi, hai bàn tay siết chặt, gầy gò đến nổi để lộ cả khớp xương.
Cô đã dây dưa với anh mười năm, cũng thận trọng mười năm rồi, nhưng thứ bật ra khỏi đáy lòng cô, có muốn ngăn cản cũng không cản được!
Vừa mới nãy, cô hỏi chính bản thân mình, thật sự là có muốn tiếp tục sống như vậy nữa không?
Không, cô không muốn.
Cô không muốn khắc chế dục vọng nữa, không muốn mang gánh nặng như vậy nữa, đi một đường, gánh cả một đường, mệt mỏi khiến người ta tê dại, ngay cả khi thứ quan trọng nhất rơi mất khi nào, cũng không biết nữa. Thay vì phí hoài cuộc sống, cô thật sự rất muốn buông tay nắm bắt một lần.
Anh dám, tại sao cô lại không thể?
Sự kiên định trong ánh mắt cô đã lay tỉnh anh, đôi đồng tử cửa Tập Lăng Vũ từng chút từng chút một mở to lên, tiếp đó, vẻ mặt anh tràn ngập một sự vui sướng: “Vy Hiên…cô…cô nói cô đồng ý…đồng ý tôi rồi?”
Giống hệt như một thằng nhóc mới vừa tỏ tình thành công với mối tình đầu, Tập Lăng Vũ vui mừng đến nỗi mất tự nhiên, hai tay hai chân nhảy cẫng cả lên, một căn nhà nhỏ chỉ rộng hơn 30 mét vuông đã bị sự kích động của anh làm cho thất tan bát tác.
Anh reo hò lên, ôm lấy cô xoay vòng vòng tại chỗ, tình yêu giáng lâm vào thời điểm không sớm không muộn, nói chung là vừa đẹp.
Vy Hiên bị anh ôm cao lên, nhìn xuống khuôn mặt của anh, khoé môi cô cuối cùng cũng nở nụ cười rồi. Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên mà cô được nở nụ cười hoàn toàn không có gánh nặng và áp lực như vậy.
Cô nói với mình, cô phải trở về là Phạm Vy Hiên.
Lần này, phải sống vì mình.
Vào một ngày nắng, đi trên một con đường quen thuộc hướng về ánh mặt trời, nụ cười anh hiện lên rạng rỡ trên gương mặt, anh cố chấp muốn nắm tay cô, vừa đi vừa lắc qua lắc lại.
Vy Hiên ở bên cạnh anh, mỉm cười nhìn người đàn ông.
Giống như, cô đã được bàn tay này nắm lấy vô số lần rồi, cùng nhau lội qua sông, cùng nhau vượt qua núi cao, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, đôi tay họ vẫn chưa hề rời qua nhau.
Cái cảm giác này thật là tốt a.
Sau khi băng qua đường, cô bất ngờ rút tay mình ra khỏi tay anh.
Bóng dáng cương quyết của người đàn ông chợt đứng lại, anh quay đầu nhìn cô, hai hàng lông mày nhướng lên, trong đôi con ngươi thì không thể giấu nổi ý cười: “Hửm?”
“Vũ, hai ngày nay nếu không có tôi, cậu phải chú ý ít uống rượu lại, còn nếu có mấy buổi xã giao không bỏ được thì phải ăn chút đồ trước để lót dạ…nếu dạ dày khó chịu, thì uống loại thuốc mà trước đây tôi có mua, hiệu quả rất là tốt đó.”
Nghe thấy từng lời căn dặn của cô, nụ cười trên mặt Tập Lăng Vũ dần dần nhạt lại, khoé môi bắt đầu mím lại một cách không vui, một tia hoảng loạn vì sợ mất đi chợt lan toả trong đáy lòng anh.
Thế là anh thô lỗ ngắt lời cô, ánh mắt hung thần nhìn chằm chằm vào cô: “Cô muốn đi? Đi đâu? Tôi đồng ý chưa?”
Anh thề, nếu như người phụ nữ này nói một đằng làm một nẻo, anh nhất định sẽ giết cô, sau đó thì tự sát!
Vy Hiên không trả lời anh, cô chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào bên đường.
Thuận theo tầm mắt của cô, khoé mắt anh chợt liếc đến một chiếc xe đang đậu ở đó, ngay lập tức đôi mắt anh liền híp lại, cơ thịt ở hai bờ má cũng đều căng cứng theo.
Cửa xe bị đẩy ra, bà Tập từ trong bước xuống, ánh mắt vô cảm nhàn nhạt quét qua hai người đối diện, sau đó bà sải bước đi tới, tài xế thì cẩn thận dè dặt theo sau bà.
Ở nơi góc đường, người đến người đi, Tập Lăng Vũ và Vy Hiên vẫn đứng yên bất động, cùng nhau nhìn bà Tập đang dần dần tiến gần.
Lúc này, anh lại nắm lấy tay cô, cố ý để ra trước người mình, bàn tay to lớn nắm chặt không chịu buông, Vy Hiên muốn rút tay lại, nhưng chỉ đành từ bỏ.
Dù sao, cái gì cần đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt, có muốn tránh cũng không được.
Ánh mắt của bà Tập quét qua, bà đi đến trước mặt hai người, lên tiếng trách mắng: “Lăng Vũ, tối qua sao cháu không về nhà? Hại bà nội lo cho cháu cả đêm.”
Tập Lăng Vũ mỉm cười: “Xin lỗi bà nội, tối hôm qua cháu ở cùng với Vy Hiên, quên mất gọi điện thoại về.”
Sự ung dung bình tĩnh của anh trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng của Vy Hiên, bị anh nắm chặt lấy tay, lòng bàn tay cô lúc này chảy đầy mồ hôi.
Nhận ra điều đó, Tập Lăng Vũ cố ý dùng ngón trỏ cù lét tay cô, Vy Hiên không động đậy gì, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng rồi.
Bà Tập liếc mắt nhìn Vy Hiên, nở nụ cười ôn hoà nói: “Cô Phạm, cháu trai tôi tối qua chắc đã gây không ít phiền phức cho cô nhỉ? Tôi thay nó xin lỗi cô, đợi hôm khác lại mời cô ăn cơm tạ lỗi.”
“Bà Tập…khách sáo rồi.” Vy Hiên lúng túng, trên dưới nhà họ Tập, người mà cô không muốn đối mặt nhất chính là bà Tập.
Bà Tập tuy đối đãi với cô cực khách sáo, nhưng càng là như vậy thì đáy lòng Vy Hiên càng thêm hoang vu hơn.
“Nên làm thôi, dù gì cô Phạm bây giờ cũng là vợ chưa cưới của cậu Liên, cháu trai tôi tuổi còn nhỏ, làm việc thiếu suy nghĩ, dễ kích động, không được trưởng thành, hiểu chuyện, biết phân rõ cái nào nên cái nào không nên giống như cô Phạm đây. Nó ở cùng với cô tôi cũng rất là yên tâm, chỉ là sợ bên cậu Liên bị hiểu lầm mà thôi.”
Sắc mặt Tập Lăng Vũ bắt đầu âm trầm, anh siết chặt lấy bàn tay cô, chặt đến nỗi giống như muốn bóp vụn tay cô, nhào nặn trong lòng bàn tay anh!
Cô biết, bà Tập nhắc đến Liên Cẩn Hành, khiến anh kích động.
Nhưng, anh vậy mà không có phát cáu lên, mà ngược lại còn cười khẽ một tiếng nữa: “Bà nội nói rất đúng, loại người đi ra ngoài chỉ biết gây rắc rối như con, đúng là cần phải có một người phụ nữ giống như Vy Hiên quản mới được.”
Bà Tập không còn vẻ sủng nịch như bình thường nữa, bà hung dữ trừng anh một cái, quát: “Bậy bạ! Bây giờ có ai mà không biết, cô Phạm là vợ chưa cưới của cậu Liên chứ? Cháu đùa kiểu như vậy không phải là đang gán tiếng xấu cho cô Phạm sao?”
Từng câu từng chữ, bà đều muốn phủi sạch mối quan hệ của hai người.
Vy Hiên cũng không bất ngờ, đây mới là cách xử sự của bà Tập, quyết đoán, cẩn thận, không chút sơ hở.
Lúc Tập Lăng Vũ đang muốn triệt để bạo phát ra thì Vy Hiên đã kéo anh lại, sau đó cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn bà Tập, nói: “Vũ không có đùa đâu ạ, giữa con và anh Liên cũng là hiểu lầm do con tạo ra, con sẽ chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng.”
Cô lúc này đây giống như một đoá hoa kiêu ngạo đang nở nộ vậy, mang theo những hương hoa mà cô tự hào, từ từ nở bung ra.
Sắc mặt bà Tập liền trầm xuống, ánh mắt mà bà nhìn cô cũng thận trọng hơn nhiều: “Lăng Vũ, cháu lên xe trước đi, bà có chút chuyện muốn nói riêng với cô Phạm.”
“Có chuyện gì cứ nói trước mặt cháu cũng được.” Tập Lăng Vũ ôm lấy Vy Hiên, bảo vệ cô trong lồng ngực mình.
Nhìn thấy sắc mặt bà Tập mang máng lộ ra chút tức giận, Vy Hiên quay sang nhìn anh, nói: “Cậu nghe bà nội nói trước đi.”
Tập Lăng Vũ nhíu mày, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu: “Đến công ty nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Vy Hiên đồng ý, anh mới quay người đi khỏi.
Thần sắc lúc này của bà Tập cũng không được mấy tốt đẹp, nhưng vẫn nở nụ cười, nói: “Một câu nói của cô Phạm bây giờ còn có uy lực hơn cả người làm bà nội như tôi nữa.”
Nghe thấy sự bất mãn của bà, Vy Hiên cũng không tiện trả lời gì nữa.
Bà Tập cũng không phí lời nữa, mà mở miệng nói thẳng: “Các người không hợp nhau, tôi và ba của Lăng Vũ cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Vy Hiên biết trong lòng bà không vui, cô thản nhiên nói: “So với các người, chướng ngại trong lòng con còn sâu hơn nhiều, nhưng một khi con đã nghĩ thông suốt rồi, lúc con đã quyết định đi làm điều gì đó thì cho dù ai có nói gì đi nữa, con cũng sẽ không đặt vào lòng mình. Trừ phi…là cậu ấy buông tay trước.”
Bà Tập khẽ kinh ngạc, trong ánh mắt đã có thêm nhiều sự dò xét.
Bà sống đến từng tuổi này, nhìn thấy rất nhiều người mới thay người cũ, đã quen với những cảnh thương cảm ly biệt, xử sự đương nhiên cũng trầm tĩnh hơn, cho nên bà cũng là người duy nhất trong cả nhà họ Tập không có thành kiến đối với Vy Hiên.
Rất lâu sau, bà thở dài một hơi: “Người trẻ tuổi như cô cậu cho rằng tình yêu là tất cả, có được nó sẽ có thể chống lại cả thế giới, mãi cho đến khi trải qua rồi mới phát hiện, tình yêu vốn không phải là tất cả, cũng không thể nào trở thành toàn bộ thế giới của các người được…càng không phải là chuyện của hai người các người thôi đâu.”
“Yêu nhau là phải ở bên cạnh nhau mới được gọi là yêu sao?” Bà lắc đầu khẽ cười, nhìn cô gái ở đối diện, ngữ khí bà có chút trầm: “Nó nghĩ không thông, không lẽ cả cô cũng không hiểu sao?”
Trái tim Vy Hiên khẽ run lên.
Cô tạm thời cũng không hiểu tình yêu của mình là như thế nào nữa, nhưng nếu như khi cô đã đồng ý yêu rồi mà còn bị dễ dàng làm xao động nữa, như vậy thì chắc chắn là không phải.
“Bà Tập, xin lỗi.” Cô ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói: “Con xin lỗi, không phải là vì con thích Vũ, mà là bởi vì người ở bên cạnh cậu ấy đúng lúc lại là con.”
Bà Tập chậm rãi gật đầu: “Ý của cô, tôi nghĩ là tôi hiểu rồi.”
Không còn lời lăng mạ hay chế giễu, bà chỉ nhàn nhạt nói: “Bỏ chuyện của hai người sang một bên, bây giờ Lăng vũ đang trên đà phát triển sự nghiệp, tôi không mong nó chịu quá nhiều sự quấy rối của dư luận, điều này ảnh hưởng đối với nó và cả công ty đều rất lớn.
Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đây cũng là điều mà Vy Hiên lo lắng.
Bà Tập lại nói tiếp: “Có lẽ là cô không biết, công ty của cậu Liên là đối tác mà chúng tôi đang tích cực tranh thủ, điều này rất quan trọng cho sự phát triển của Danh Sáng trong hai năm tới. Ba của Lăng Vũ vừa mới quyết định sẽ giao dự án này cho nó làm, đây cũng là dự án quan trọng đầu tiên sau khi nó đến công ty, nếu như thành công thì sẽ có một sự giúp đỡ rất lớn cho sự nghiệp của nó.”
Vy Hiên không ngờ rằng mọi thứ sẽ trở nên kịch tính như vậy, ban đầu cô còn định trả lại sự thanh tịnh cho Liên Cẩn Hành, bây giờ thì hay rồi, càng ngày càng phức tạp lên rồi.
Bà Tập dứt khoác nói rõ mọi chuyện một lần: “Ý của tôi chính là muốn nhân cơ hội này để triệt để đuổi mẹ con Trình Tương đi! Công ty và gia sản chỉ có thể để cho cháu trai của tôi Tập Lăng Vũ, còn người khác đừng mơ mà có được! Cho dù Hạc Minh cũng là cháu của tôi đi nữa cũng không có tư cách đó!”
Sau đó, bà lại nói: “Đây là những gì mà nhà họ Tập chúng tôi đã nợ mẹ Lăng Vũ.”
Trái tim Vy Hiên đột nhiên đau nhói, những dòng máu chảy trong người cũng tức tốc bị đông lại.
Phảng phất trước mắt, chính là cô vào hồi nhỏ xíu, cô nấp trong đám đông nhìn người phụ nữ bị đẩy ra khỏi nhà xác.
Những phóng viên đã mua tin tức từ nội bộ xô đẩy lẫn nhau, ai cũng muốn giành được tiêu đề cho bài báo.
Cũng không biết là ai đã kéo tấm vải trắng che trên thi thể đó ra, để cho thi thể đó đột nhiên lộ ra dưới tầm mắt của đám đông, cơ thể trần truồng, làn da nhợt nhạt khô héo, những sợi gân và tĩnh mạch màu xanh lam lan toả ra khắp vùng bụng đó như một tấm lưới…
“Tách” “Tách”--- Những tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng, khiến người ta ngạt thở.
Người nhà của người chết đau khổ cầu xin, nhưng không có ai nghe thấy thanh âm yếu đuối của họ hết, một đôi phụ mẫu tóc bạc trắng không tiếc vì đứa con gái tội nghiệp của mình mà quỳ xuống…
….……