CHƯƠNG 380: TÔI TÁC THÀNH CHO ANH
Trương Thanh Đình xoay mặt qua, ánh mắt càng lạnh nhạt: "Anh đã nói những lời muốn nói rồi, em có chấp nhận hay không cũng được. Tóm lại từ giờ trở đi, anh sẽ không chịu sự trói buộc của bất cứ ai, anh muốn làm những chuyện mình muốn làm."
Dương Mạn Tinh cười tự giễu: "Anh đi tìm thương Phạm Vy Hiên?"
Trương Thanh Đình gật đầu: "Phải."
Đây là cơ hội ông trời ban cho anh ta, anh ta không thể bỏ lỡ nữa.
Dương Mạn Tinh thu lại nụ cười trên mặt, trừng mắt nhìn anh ta nói: "Anh đừng nghĩ nữa! Chỉ cần cô ấy vẫn là người phụ nữ của anh tôi thì tôi sẽ không để anh đến gần cô ấy!"
Trương Thanh Đình nhíu mày, anh ta thấy cô đang lấy cớ ngăn cản mà thôi!
"Mạn Tinh, anh và em không thể nào, em cũng đừng uổng phí công sức. Phạm Vy Hiên cần anh, cô chịu nhiều đau khổ như thế, hiện tại cũng mất đứa bé, anh cần phải ở bên cạnh cô ấy."
Dương Mạn Tinh nhìn anh ta: "Tôi thì sao?" Cô ngẩng đầu, chỉ vào bụng mình: "Đứa bé thì sao?"
Trương Thanh Đình cụp mắt, một lúc sau mới nói: "Anh xin lỗi."
Đây là điều duy nhất anh ta có thể nói với cô.
Dương Mạn Tinh nhìn anh ta, cắn chặt răng nói: "… Thanh Đình, anh có biết đối với phụ nữ thì ba chữ này với không chỉ có nghĩa bị vứt bỏ mà còn có nhục nhã hay không."
Trương Thanh Đình muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ im lặng. Chỉ cần anh có thể được tự do thì tình nguyện để cô oán hận.
Phản ứng của anh ta hoàn toàn rơi vào mắt Dương Mạn Tinh, cô lùi ra phía sau vài bước nhìn anh ta: "Tôi không có thể để đoạn cảm tình này giẫm đạp lên lòng tự trọng của mình nữa, tôi đã cố gắng nhưng kết quả anh vẫn muốn từ bỏ. Vậy thì tôi tác thành cho anh."
Trương Thanh Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Thật tốt quá… Mạn Tinh, anh thật sự không biết nên nói cái gì…"
Dương Mạn Tinh vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng lòng bàn tay nắm chặt lại.
"Anh không cần phải nói gì cả, Dương Mạn Tinh này không phải là người thích dây dưa với người khác. Tôi yêu anh nên cho anh tất cả, nếu tôi buông tay thì từ bây giờ chúng ta là người xa lạ." Cô xoay người nói: "Anh đi đi."
Trương Thanh Đình vội vàng xoay người, khi anh ta đi đến cửa thì dừng lại xoay đầu, ánh mắt còn có một chút lưu luyến.
Anh ta mở miệng nhưng không nói gì cả.
Dương Mạn Tinh nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì cắn chặt môi, cố gắng không rơi một giọt nước mắt.
Cô nói với bản thân, Dương Mạn Tinh, mày làm tốt lắm, mày không thẹn với trái tim yêu anh!
Trương Thanh Đình vội vàng rời khỏi nhà họ Liên, lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, anh ta không kiềm chế được hưng phấn và kích động, hận không thể lập tức nói với Phạm Vy Hiên mình đã tự do rồi, hơn nữa Dương Mạn Tinh cũng sẽ không trở thành chướng ngại giữa bọn họ, anh ta sẽ dùng một lòng một dạ yêu cô!
Lúc này, anh ta nhận được một cuộc gọi, là bạn tốt Trần Lục gọi tới.
"Thanh Đình! Cậu đang ở đâu?"
"Singapore, sao vậy?"
Trần Lục im lặng một lúc mới nghiêm túc nói: "Tớ hỏi cậu, ngày hai mươi lăm tháng tư, có phải cậu đến Katmandu đúng không?"
Trương Thanh Đình cứng lại, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, dường như Trần Lục đoán được gì đó, tức giận nói: "Đến lúc nào rồi cậu còn không nói thật với tớ?"
Trương Thanh Đình dừng xe ở ven đường, ánh mắt hiện ra sự đấu tranh: "Trần Lục, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"… Cảnh sát tới chỗ tôi điều tra về cậu." Trần Lục khẽ cắn môi, tức giận nói: "Thanh Đình, cậu biết mình đã gây họa lớn thế nào không?" Anh ta hít sâu, nói: "Lúc động đất xảy ra thì máy theo dõi đã khôi phục bình thường, lúc ấy cậu làm những gì đã được quay lại rõ ràng, cậu bị nghi ngờ có liên quan đến tội cố ý gây thương tích! Hiện tại cậu phải cảm thấy may mắn vì Liên Cẩn Hành còn sống, nếu không thì đó là tội cố ý giết người!"
Anh ta ổn định hơi thở nói: "Hiện tại cậu mau nghĩ cách lấy được sự tha thứ của Liên Cẩn Hành, tốt nhất có thể làm cho anh ta đứng ra chứng minh lúc đó cậu muốn cứu anh ta, nhưng bởi vì góc quay có vấn đề nên mới sinh ra hiểu lầm! Tôi nghe nói tình trạng của Liên Cẩn Hành không biết sẽ chống đỡ được bao lâu, cậu nhất định phải có được lời khai của anh ta trong thời gian này! Nếu không thì cậu thật sự sẽ gặp phiền toái! Còn nữa, cậu tìm Mạn Tinh giúp đỡ, cô ấy nhất định sẽ giúp cậu!"
Trương Thanh Đình nghe vậy thì lấy điếu thuốc và bật lửa trong túi ra, một lúc sau mới nói: "Tớ có chuyện rất quan trọng phải làm."
"Trương Thanh Đình! Cậu điên rồi sao? Cậu đang lấy tương lai của mình ra đùa giỡn đó!"
"Xin lỗi, việc này cũng chỉ có thể làm phiền cậu thôi."
Anh ta cúp máy, sau đó tắt máy, rồi ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Sáng sớm, cảnh sát tới nhà thăm hỏi.
Vợ chồng Liên Ngọc Thành nhìn thấy video theo dõi ngày hôm đó thì hai người đều khó tin mở to hai mắt.
Không có gì tàn nhẫn và đau khổ hơn khi chứng kiến cảnh con trai bị đè dưới đống đổ nạt, kẻ xấu xa lấy đá đè xuống người.
Bà Liên khóc không thành tiếng: "Vì sao nó phải làm như vậy?!"
Liên Ngọc Thành ngồi trên sô pha, khuôn mặt đỏ bừng, cả người không nhịn được run rẩy. Mặc dù ông tức giận đến mức muốn giết tên khốn làm hại con trai mình, nhưng vẫn còn một chút lý trí.
"Chuyện này đừng cho Mạn Tinh biết."
Bà Liên nhắm mắt lại, khóc lớn hơn: "Mạn Tinh đáng thương của tôi…"
Cảnh sát nói: "Chúng tôi muốn mời anh Trương về hỗ trợ điều tra với chúng tôi."
Liên Ngọc Thành cắn chặt răng, dặn người giúp việc lên lầu gọi anh ta. Dương Mạn Tinh đang đi xuống lầu, bởi vì bụng đã lớn nên đi bộ có chút tốn sức.
Cô nhìn màn hình máy tính nói: "Không phải là anh ấy." Giọng cô rất bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi.
Cảnh sát nhíu mày: "Không phải?"
Vợ chồng Liên Ngọc Thành cũng sửng sốt, cô chậm rãi nói: "Ngày đó anh ấy và tôi ở bên cạnh nhau, sao có thể đến đó được chứ? Đúng rồi, mấy người đã điều tra ghi chép xuất nhập cảnh của anh ấy chưa?"
Cảnh sát cứng lại, bọn họ đúng là không điều tra được, nếu không thì sẽ không bởi vì không đủ chứng cứ mà "Mời" anh ta về điều tra.
Thái độ Dương Mạn Tinh càng lạnh lùng: "Không có chứng cứ, dựa vào cái gì tới tìm chồng tôi chứ? Chỉ với video theo dõi này đã muốn định tội anh ấy sao? Mấy người không biết trên thế giới này có biết bao nhiêu người giống nhau sao!"
"Mạn Tinh!" Liên Ngọc Thành không thể không ngăn con gái lại, không muốn cô gây ra lỗi lầm.
Sau khi tiễn cảnh sát đi, Liên Ngọc Thành quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: "Con lại bảo vệ người đã hại anh trai của mình."
Dương Mạn Tinh dời tầm mắt: "Con biết, cho dù hiện tại bắt anh ấy cũng không thay đổi được gì."
Bà Liên khó tin được con gái lại nói những lời này, bà kích động đi tới tát vào mặt cô một cái: "Mạn Tinh! Con tỉnh táo một chút đi!"
Liên Ngọc Thành lập tức ngăn bà lại, nhưng bà Liên lại khóc lóc không quan tâm nói: "Cậu ta muốn hại chết anh trai con! Cậu ta muốn giết nó!!"
Dương Mạn Tinh xoag mặt, trong mắt hiện lên lạnh lùng: "Ở trong mắt các người mãi mãi cũng chỉ có anh trai, vì anh ấy, bất cứ ai cũng có thể hy sinh."
Liên Ngọc Thành nhíu mày: "Mạn Tinh, sao con có thể nói như vậy? Con cũng là con gái của ba mẹ, ba mẹ yêu thương con không kịp! Nhưng con lại không biết phân biệt đúng sai!"
"Hai người muốn tôi làm thế nào? Đưa ba của con mình vào tù để trút giận cho con của mấy người?" Dương Mạn Tinh cười nhạo một tiếng nói: "Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, vẫn ích kỷ như thế."
Dương Mạn Tinh xoay người ra khỏi phòng khách, cô lén đi tới sâu sau, đẩy cửa gỗ đi vào.
Lúc cô nhìn Liên Cẩn Hành thì lập tức sụp đổ khóc lóc, ở anh trước mặt chỉ nói một câu "Em xin lỗi"…
Liên Cẩn Hành mở hai mắt, trong ánh mắt có sự do dự, từ sau chuyện kia thì anh chưa thấy cô khóc như thế.
"Em sao vậy?" Anh hỏi.
"Anh, em có lỗi với anh. "
Cô biết rõ những gì Trương Thanh Đình đã làm nhưng vẫn lựa chọn bao che, đối tượng lại là anh trai mình.
Liên Cẩn Hành nhìn cô một lúc lâu mở miệng nói:" Anh không oán hận anh ta."
Dương Mạn Tinh chỉ lắc đầu, sự thật đã rõ ràng, ngay cả cô muốn giải thích cho Trương Thanh Đình cũng không được.
"Mạn Tinh, em nghe đây, từ đầu tới đuôi chuyện này không liên quan đến anh ta." Liên Cẩn Hành nhấc mắt lên nhìn về phía xa xăm: "So với chuyện này thì anh càng biết ơn anh ta đã cứu Phạm Vy Hiên vào lúc nguy hiểm nhất."
Kỳ Kỳ Cách ngồi bên cạnh cây cầu nhỏ, trong tay cầm điện thoại gọi video.
"Vũ, nói chuyện một lúc được không… Em biết anh đang muốn mở cuộc họp… Nhưng người ta vất vả lắm mới liên lạc với anh."
Người đàn ông đối diện màn hình đang cúi đầu, thuận miệng hỏi: "Anh ta thế nào?"
"Mẹ không nói, nhưng mỗi ngày nhìn bà ấy có vẻ mệt mỏi… À đúng rồi, em gái của anh Liên đã trở về rồi."
Người đàn ông ngây ra, ngẩng đầu lên: "Chỉ có một mình cô ấy?"
Kỳ Kỳ Cách lắc đầu: "Còn có chồng của cô ấy nữa."
Người đàn ông không nói gì lại cúi đầu, lúc này thư ký đi vào thông báo anh ta nên đi họp, anh ta mới đứng dậy: "Được, Kỳ Kỳ Cách, tôi phải đi họp, nhớ giúp tôi chăm sóc cô ấy."
Gọi video kết thúc, Kỳ Kỳ Cách chu miệng nhỏ: "Mỗi lần anh chỉ quan tâm chị Phạm Vy Hiên, không hỏi thăm người ta chút nào."
Tập Lăng Vũ đi ra văn phòng, Từ Cường cũng đi theo: "Tổng giám đốc Tập, cô Trương chờ anh đã lâu."
Cô Trương?
Tập Lăng Vũ mở cửa phòng tiếp khách thì thấy Trương Tuyết Chi ở bên trong, anh ta có chút bất ngờ
"Ngọn gió nào đã thổi cô đến đây vậy?" Anh ta đi vào, thái độ nhẹ nhõm rất nhiều.
Trương Tuyết Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt có vẻ tái nhợt, cô bóp điếu thuốc trong tay nói: "Tôi đến nói cho anh biết một chuyện."
Anh ta ngồi xuống, lười biếng nhấc mắt lên: "Chuyện gì?"
"Cảnh sát tới tìm anh tôi, bởi vì… Chuyện xảy ra ở Nepal."
Tập Lăng Vũ hơi híp mắt lập tức mở ra: "Chuyện gì?"
Trương Tuyết Chi cắn môi dưới, tránh tầm mắt của anh ta, hai tay nắm chặt bên hông: "Ngày hai mươi lăm tháng tư, anh tôi ở Katmandu."
Tập Lăng Vũ đứng lên, nhìn cô: "Cô nói ngày động đất hôm đó… Anh ta ở đó?"
Trương Tuyết Chi gật đầu, nói rõ từng câu từng chữ:" Phải, anh ấy ở đó."
Tập Lăng Vũ giống như cơn gió rời khỏi phòng tiếp khách, Từ Cường cũng đi theo.
"Đặt vé máy bay đến Singapore sớm nhất!"
Anh ta dặn dò xong thì lập tức lấy điện thoại ra, sau khi kết nối video, khuôn mặt đáng yêu của Kỳ Kỳ Cách xuất hiện trên màn hình: "Vũ!"
"Kỳ Kỳ Cách, tôi có việc muốn cô giúp đỡ…"
Phạm Vy Hiên tỉnh lại thì xung quanh tối đen.
"Em muốn uống nước không?" Trong bóng tối một giọng nói đột ngột vang lên.
"Trương Thanh Đình?"