Tưởng Cầm hít sâu một hơi, lắc đầu: “Mộ Dung Hoành Nghị, cần gì tiếp tục khiến đôi bên khó chịu chứ? Nếu chỉ vì báo thù tôi, trừng phạt tôi, thì lấy đi cái mạng này của tôi là được.”
“Ha hả...” Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật, chuyện phạm pháp tôi sẽ không làm. Cho nên, Tưởng Cầm à, trước khi tôi muốn kết thúc, ai cũng không có tư cách nói ngừng lại! Cô nghe hiểu chưa? Nếu còn chưa nhớ, tôi sẽ khiến cô nhớ thật kỹ!”
Dứt lời, anh bước vài bước tới trước mặt cô, tay đỡ sau ót cô, kéo cô lại gần, hôn lên môi cô như trừng phạt.
Trên môi bỗng xuất hiện đau đớn, Tưởng Cầm mở to mắt, dùng sức đẩy anh ra. Khẽ quệt môi, đỏ tươi.
Cô cắn răng ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi: “Thư từ chức ở đây, anh có thể thụ lý, cũng có thể trực tiếp vứt vào sọt rác! Tôi muốn đi, anh cũng không có tư cách kêu ngừng lại!”
Cô xoay người, đẩy cửa bèn ra khỏi phòng làm việc của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng đó, ánh mắt bừng lửa nhìn chằm chằm cô từ khẽ hở cửa. Cho tới khi bóng dáng cô ngày càng nhỏ, cuối cùng bị cánh cửa ngăn cách ở ngoài.
Nụ cười trên môi đầy cuồng dã.
Tưởng Cầm, tôi sẽ khiến cô biết, tôi rốt cuộc có tư cách kêu ngừng lại hay không!
...
Tưởng Cầm biến mất rất đột ngột, cô là nhân vật phong vân trong công ty, lời đồn lan khắp bốn phía, chỉ phòng thiết kế thôi đã có vài phiên bản.
Có người nói cô bị Mộ Dung Hoành Nghị kim ốc tàng kiều, cũng có người nói cô bị đối thủ cạnh tranh cướp đi, còn có người nói là vì tiền án bị vạch trần, không còn mặt mũi ở lại công ty nữa. Tóm lại, cô cứ biến mất như vậy. Nhìn vị trí trống rỗng, tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như...thiếu chút gì đó.
Chỗ ngồi của Vưu Thiên Ái cách cô rất gần, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chỗ ngồi trống không phía trước. Thành công đuổi Tưởng Cầm khỏi công ty, cô ta nên vui mừng mới đúng! Nhưng không biết vì sao, trong lòng cũng trống rỗng như vậy.
Tâm trạng buồn bực, cô ta đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này, trưởng bộ phận Tiêu bước vào: “Thiên Ái à, tôi có chuyện tìm cô...”
Vưu Thiên Ái dừng bước, dáng vẻ uể oải: “Trưởng bộ phận, có chuyện gì ngày mai nói đi.”
Trưởng bộ phận Tiêu không dám tin sững sờ tại chỗ, cô gái trước mặt anh ta vẫn là cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn trước đây sao?
Đứng trên sân thượng, Vưu Thiên Ái lấy điếu thuốc, không châm lửa, mà là đặt lên mũi ngửi một chút, hai cánh mũi đáng yêu khẽ nhúc nhích, tiếp đó, vứt điếu thuốc đi thật xa.
Quả nhiên, mấy thứ như thuốc lá, cô ta quả thực không hưởng thụ nổi.
Cô ta không phải Tưởng Cầm, thứ cô thích cô ta không hẳn thưởng thức, nhưng cô ta càng là muốn thoát khỏi lại càng trong vô hình tiến vào quỹ tích của đối phương.
Thật sự là trào phúng.
Có tiếng bước chân từ phía sau tiến lại gần.
Cô ta sững sốt, quay đầu lại, có chút kinh ngạc.
Cao Dương đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn phía sau cô ta, chậm rãi mở miệng: “Tưởng Cầm từ chức rồi.”
Vưu Thiên Ái thực ra sớm đã đoán được, nhưng trải qua chứng thực trong miệng người khác, vẫn khó tránh khỏi ngạc nhiên. Dù sao thì cô ta rất rõ ràng, Tưởng Cầm vào Tưởng thị với mục đích gì. Cứ rời đi như vậy, cô...cam lòng sao?
Cô ta điều chỉnh hô hấp, lúc thu lại ánh mắt, phát hiện Cao Dương đang nhìn cô ta. Giây phút đó, cô ta có cảm giác bị thăm dò, giống như bất kể che giấu tốt thế nào cũng sẽ bị người đàn ông bình tĩnh trước mắt này nhìn xuyên thấu.
Vưu Thiên Ái nhíu mày, dời ánh mắt, giọng có chút lạnh lùng: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết?”
Cao Dương mỉm cười: “Tôi cho rằng cô hẳn muốn biết.”
“Anh có ý gì?” Vưu Thiên Ái trong lòng sinh ra cảnh giác.
Cao Dương đón gió, híp mắt: “Ân oán giữa cô ấy và tổng giám đốc đã đủ loạn rồi, cô đừng tham dự vào nữa.” Rũ mắt, nhìn chằm chằm cô ta: “Thứ bao quanh người phụ nữ đó, ngoại trừ tổn thương vẫn là tổn thương, thực sự không cần cô dệt hoa lên gấm nữa.”
Vưu Thiên Ái bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới anh lại nói chuyện thay cô ta? Sao nào, anh yêu cô ta rồi?” Cô ta nói, nhếch môi, cho dù Cao Dương thật sự yêu cô, vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Cao Dương cười cười, lắc đầu: “Tôi không thích Tưởng Cầm.”
Vưu Thiên Ái nhíu mày càng chặt, hoài nghi nhìn anh ta, nhưng Cao Dương lại không nói gì nữa, lúc xoay người rời đi mới thản nhiên nói: “Đừng mong công kích Tưởng Cầm tệ hại như vậy, có tổng giám đốc ở đây, không ai có thể tổn thương cô ấy. Đương nhiên, ngoại trừ anh ấy.”
Nghe những lời này của anh ta, Vưu Thiên Ái hiểu ra gì đó, lại cảm thấy vô cùng khó tin.
...
Tưởng Cầm xách cơm trưa tới bệnh viện, Tưởng Mạc Hoài để y tá đẩy vào phòng bệnh, nhìn thấy con gái, khóe mắt Tưởng Mạc Hoài không nhịn được mở to
“Lúc nào đi?” Ông hỏi.
Tưởng Cầm nhận xe lăn từ y tá, đẩy ông tới trước bàn ăn cơm: “Ngày mốt.”
“Đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Dạ.”
Tưởng Mạc Hoài nghiêng đầu nhìn con gái một cái, nói: “Đã quyết định rồi thì đừng hối hận, bất kể bên này xảy ra chuyện gì, con cũng không được phép quay về, nghe thấy rồi chứ?”
Mặc dù giọng ông vẫn nghiêm khắc, thậm chí còn có chút lãnh đạm, nhưng Tưởng Cầm lại an lòng hơn rất nhiều. Tưởng Mạc Hoài nhìn trong mắt, biết khoảng thời gian này tôi luyện ở Tưởng thị, đối với cô mà nói cũng là một chuyện tốt.
Tưởng Cầm từ bệnh viện quay về, tới cửa nhà liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở đối diện.
Cửa xe mở ra, Nghiêm Túc từ trong bước xuống.
“Nếu tôi không tự mình tới, có phải cô định cả đời này cũng không nói cho tôi biết không?” Giọng anh ta mơ hồ có chút trách móc.
Tưởng Cầm tự biết đuối lý, cười bồi đi tới: “Được rồi, Nghiêm đại sư, là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh.”
Rời đi công ty, lúc đối mặt với Nghiêm Túc, cô thả lỏng hơn rất nhiều, Nghiêm Túc trừng cô, trong lòng thật sự rất giận, nhưng lúc anh ta nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt cô, tất cả phẫn nộ lại đều tiêu tán.
Anh ta trước giờ chưa từng thấy cô cười thoải mái như vậy, không chút gánh nặng, toàn thân đều như bước ra từ ánh mặt trời ban chiều, dẫm lên ngày xuân, tản ra hơi ấm lười biếng.
Ở nhà vài ngày, gò má cô nhìn không gầy gò vậy nữa, tròn trịa hơn một chút, tóc ngắn bất giác che tai, rõ ràng càng thêm thùy mị.
Cô đứng không xa, mỉm cười nhàn nhạt.
Anh ta bỗng nhiên yên lòng, mấy ngày nôn nóng cũng thả lỏng, lo lắng cũng tan đi, giây phút nhìn thấy cô, toàn bộ đều trở về với cát bụi.
Nghiêm Túc thầm thở phào một hơi, chậm rãi bước tới, đôi môi vốn mím chặt lúc này cũng cong lên nụ cười đẹp mắt.
“Quyết định từ chức rồi, sao không điện thoại cho tôi?”
“Lúc đó anh đang bận mà.” Tưởng Cầm trả lời rất hợp tình hợp lý, Nghiêm Túc nghe xong, chỉ trầm thấp cười một tiếng, cũng không truy hỏi nữa.
Tưởng Cầm nghĩ tới gì đó, vội hỏi: “Nghe trưởng bộ phận nói, nhà anh xảy ra chút chuyện, bây giờ thế nào rồi? Đã giải quyết rồi sao?”
Nghiêm Túc rũ mắt, đáy mắt có chút hung ác chợt lóe qua. Anh ta thấp giọng nói: “Không sao rồi.”
Tưởng Cầm cười: “Vậy thì tốt.”
Cô xoay người sang, nói: “Nếu không ngại thì tới nhà tôi ngồi một lát đi.”
Nghiêm Túc nhếch môi, khóe môi mỉm cười dần lan rộng.
“Được.”
Đến phòng Tưởng Cầm đang thuê, mặc dù nhỏ nhưng lại sạch sẽ ấm áp.
“Nghiêm Túc, anh ngồi trước đi, tôi đi rót ly trà.”
Nghiêm Túc ngồi trên sofa duy nhất trong phòng khách, ngước mắt liền nhìn thấy vali, anh ta nhíu mày, nhìn sang Tưởng Cầm đang bận rót nước, hỏi thẳng: “Cô muốn đi đâu?”
“Định xuất ngoại.” Cô nhàn nhạt đáp.
“Xuất ngoại?”
Nghiêm Túc lại cau mày, Tưởng Cầm bưng cốc nước tới trước mặt anh ta: “Chỉ là tham quan học hỏi.”
Nghiêm Túc không nói nữa, bưng nước uống một ngụm.
Tưởng Cầm cho rằng anh vẫn đang giận, lại giải thích: “Thực ra tôi đưa ra quyết định này cũng rất đột ngột. Đặc biệt là vào sau khi tôi đạt được chút thành tích.”
Anh ta ngẩng đầu, hỏi: “Muốn đến nước nào?”
“À, Ý.”
Nghiêm Túc nhướn mày: “Nơi đó bất kể là thiết kế giày hay là công nghệ chế tác đều có thể nói là hàng đầu thế giới. Xem ra, cô không hoàn toàn từ bỏ.”
Đối với việc này Tưởng Cầm không phủ nhận, cô thấp giọng cười một tiếng: “Đã muốn rời đi thì cứ tìm một nơi vừa mắt.”
Nghiêm Túc gật đầu, ngước mắt nhìn cô: “Lúc nào đi?”
“Thứ năm tuần sau.”
Anh ta nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, bờ môi cong lên, gợi cảm nói: “Tôi biết rồi.”
Anh ta lập tức đứng dậy, không nói lời chúc nào. Tưởng Cầm đứng ở cửa tiễn anh ta, nhìn anh ta lái xe rời đi, trong lòng ít nhiều có chút thương cảm. Ngoại trừ Vưu Thiên Ái, người có thể nói là bạn cô chỉ có mình Nghiêm Túc, cứ rời đi như vậy, khó tránh khỏi tiếc nuối.
...
Mộ Dung Hoành Nghị cùng Dương Vịnh Hy lái xe tới Đào Viên, người nhà họ Dương sớm đã đợi ở đó.
“Mộ Dung?”
Lúc yến tiệc, Dương Vịnh Hy gọi anh một tiếng, anh mới hồi thần: “Hử?”
“Anh luôn lo lắng bất an, có chuyện gì sao?” Dương Vịnh Hy dịu dàng hỏi, cho dù cô ta rõ ràng nguyên nhân hơn bất kỳ ai.
“Không có gì.” Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt đáp, vừa bưng rượu muốn uống đã bị Dương Vịnh Hy đón lấy: “Anh lái xe, không được uống rượu.”
Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phản đối, đổi sang ly trà.
“Haha, Vịnh Hy còn chưa kết hôn đã bắt đầu làm bà quản gia rồi à?”
Đối diện có người đùa giỡn, hai ba con Dương Chiến và Dương Y đều cười híp mắt nhìn họ, nhưng trong ánh mắt lại thêm chút thăm dò tìm tòi.
Dương Chiến nhìn sang Dương Y, Dương Y hiểu ý, đặt ly rượu xuống, cười nói: “Hôm nay mời mọi người tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn chính thức thông báo với mọi người, hôn lễ của Vịnh Hy và Mộ Dung, sẽ được tổ chức trước thời hạn.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướn mày, đáy mắt sắc bén sáng rực.
Người nhà họ Dương bỗng nhiên tề tựu thì ra là có ý này.
Dương Chiến tiếp lời: “Sớm đã muốn cử hành hôn sự cho hai đứa nhỏ rồi, đều trách sức khỏe tôi không tốt mới kéo dài tới bây giờ.”
Mộ Dung Hoành Nghị rũ mắt, bờ môi tràn ra nụ cười không rõ ý nghĩa. Dương Vịnh Hy cẩn thận nhìn anh, nghiêng đầu oán hận nói: “Ông, ba, sao hai người không thương lượng với con một chút đã tự tiện quyết định rồi chứ?”
“Chuyện này có gì thương lượng chứ? Vốn cũng là quyết định tháng sau, chỉ là làm sớm hơn nửa tháng mà thôi, còn cần xin ý kiến các con sao?” Lúc nói chuyện, ánh mắt Dương Chiến lướt sang Mộ Dung Hoành Nghị.