Mục lục
Cô vợ trọng sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cửa kính chắn gió sáng chói, Tưởng Cầm vô tình nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó.

Một quyền trong lúc tức giận của anh đã đấm vỡ kính, ánh mắt của anh, đến hôm nay cũng không thể quên được. Nhưng vận mệnh trêu ngươi, không ngờ, bây giờ anh lại cùng cô ngồi chung trên một chiếc xe.

“Sao còn không lái xe?” Anh nhàn nhạt hỏi, thái độ rất bình tĩnh.

“Ừm.”

Tưởng Cầm hít thở sâu, sau đó khởi động xem, từ từ lên đường.

Cô lái rất chậm, thông qua gương xe, cô thỉnh thoảng nhìn anh, anh đều luôn hướng mặt ra phía cửa sổ xe, hơi khép mắt, đầu dựa vào ghế xe, nhìn không ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Anh không nói chuyện, cô cũng không có mở miệng. Nói chính xác một chút, là không biết nến nói gì trong tình cảnh này, bất kỳ lời nói đều sẽ trở nên sáo rỗng.

Vẫn may, trên đường không có gặp bất kỳ rắc rối gì. Đến bệnh viện, cô cởi dây an toàn ra, nhìn sang anh nói: “Tôi lên trên xem một chút, rất nhanh sẽ trở xuống.”

Anh đáp, ngồi ở đó không có nhúc nhích.

Tưởng Cầm đẩy cửa bước xuống, nhìn anh, lại có hơi không yên tâm vòng quay một bên, nói: “Mang điện thoại không? Chuyển số điện thoại của tôi thành số điện thoại khẩn cấp, như thế lúc gọi cũng thuận tiện hơn.”

Cô muốn tìm điện thoại của anh, anh lại lên tiếng: “Sớm đã cài đặt rồi.”

Động tác của cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, trái tim lập tức được hãm vào trong nước suối ngọt ngào, rất trong, cũng rất ngọt. Cô ‘ừm’ một tiếng, từ từ xoay người: “Vậy tôi đi đây.”

Vừa mới đi được một bước, Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Cầm...”

Cô lại quay đầu lại: “Sao thế?”

“Cô sẽ trở lại chứ.” Giọng nói rõ ràng cứng nhắc, biểu cảm của anh cũng đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Trái tim của Tưởng Cầm bị anh lay động, đối với sự ỷ lại lộ ra trong vô thức của anh, hạnh phúc có chút chua xót.

Cô mỉm cườu: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

Anh lại không nói gì nữa, nhắm mắt lại.

Tưởng Cầm bước nhanh đi, sau khi đến phòng bệnh nhìn thấy Tưởng Mạc Hoài đã tỉnh lại, Lưu Bình ngồi bên cạnh, đang đút cháo cho ông ta. Nhìn thấy Tưởng Cầm, ông ta đưa tay ra hiệu không ăn nữa, Lưu Bình đứng dậy, mỉm cười với con gái: “Tiểu Cầm, qua đây ngồi, nói chuyện với ba con.”

Tưởng Cầm ngồi bên cạnh giường: “Cơ thể cảm thấy tốt hơn chưa ạ?”

Sắc mặt của Tưởng Mạc Hoài không phải quá tốt, nhưng tinh thần không tệ, bởi vì liên quan đến trúng gió, miệng hơi méo, tỉnh thưởng sẽ chảy nước dãi. Tưởng Cầm thấy có hơi đau lòng, thuận tay rút khăn giấy, giúp ông lau.

Lưu Bình đến đến chỗ y tá, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai ba con, Tưởng Mạc Hoài lúc này nói đứt quãng: “Mẹ con... nói con mang... mang thai rồi...”

Giọng nói của ông ta trở nên không rõ ràng, nói chuyện cũng có hơi tốn sức. Động tác lau giúp ông của Tưởng Cầm hơi khựng lại, cúi thấp đầu: “Dạ.”

Má của Tưởng Mạc Hoài hơi ửng đỏ, cấp thiết nói: “Không... không thể để đứa... đứa trẻ này...”

Ông ra không lạc quan giống như Lưu Bình, ông ta biết rất rõ bản thân mang đến thương tổn như thế nào cho anh, cho nên mới biết lòng báo thù của người đàn ông này nặng bao nhiêu. Anh không muốn con gái mạo hiểm, cho dù một chút nguy hiểm cũng không được.

“Con biết.” Cô lí nhí nói.

“Cậu ta... cậu ta đến trả thù thay Hiểu Tinh... cậu ta hận ba... hận cả nhà chúng ta...” Viền mắt của Tưởng Mạc Hoài đỏ lên, một tay nắm chặt lấy tay của cô: “Ba... ba có lỗi với bà ấy...”

Mãi đến lúc này, Tưởng Mạc Hoài vẫn luôn thấy hổ thẹn với Nhiễm Hiểu Tinh. Khoảnh khắc này, Tưởng Cầm đột nhiên cảm thấy không đáng cho mẹ, không màng tất cả chăm sóc ông, nhưng trong lòng ông ta, vẫn luôn có một người phụ nữ khác. Nhưng, luẩn quẩn lâu như vậy, cô cũng hiểu được rất nhiều, đặc biệt là tình cảm, không phải ai bảo dừng thì có thể dừng lại.

“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi ạ.” Cô an ủi.

“Không...” Tưởng Mạc Hoài lắc đầu, nói từng câu từng chữ: “Nếu như... ba chết rồi... cậu ta có thể sẽ không tiếp tục tìm con gây phiền phức nữa... ba... ba bằng lòng...”

“Ba!” Tưởng Cầm nhíu mày, giọng nói cũng hơi to: “Tôi không cho phép ba tiếp tục nói mấy lời như vậy! Ba chết rồi, cái gì cũng không giải quyết được, ngược lại tổn thương thêm hai người! Đây là điều ba muốn nhìn thấy sao?”

Tưởng Mạc Hoài há miệng, lại không nói chuyện nữa.

“Chuyện của con, con sẽ giải quyết, ba không cần lo lắng.”

“Đứa bé... không thể giữ...” Ông ta nắm tay của cô, cố chấp nói.

“Được rồi, con biết nên làm thế nào rồi.”

Lúc này, Lưu Bình đi vào, Tưởng Cầm đứng dậy: “Con đi mua ít hoa quả.”

Rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng của cô có hơi nặng nề, lời của ba, cũng là quyết định của cô, nhưng... mấy ngày nay hòa thuận với Mộ Dung Hoành Nghị, cuối cùng khiến cô không thể hạ quyết tâm được.

Đi ra khỏi bệnh viện, cô muốn đi xem Mộ Dung Hoành Nghị trước.

Đợi cô đi đến trước xe nhìn, anh vậy mà không ở trong xe. Tưởng Cầm lập tức hoảng, chân của anh chưa có khôi phục hoàn toàn, mắt lại không nhìn thấy, lúc này nếu như đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm!

Cô lập tức đi tìm anh, kết quả còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe thì nhìn thấy một đám người vây quanh, trong đó có mấy người đang co kéo.

Đột nhiên, có người ngã ra.

“Mẹ nó! Cào xước xe của ông, hôm nay không đền tiền anh đừng mong đi khỏi!”

Một người đàn ông cạo trọc đầu, đeo một dây chuyền vàng thô to, muốn đạp người trên đất, nhưng đột nhiên bị người khác đẩy ra.

“Cút ra! Đừng đụng vào anh ấy!”

Tưởng Cầm xông đến, đẩy người đàn ông trọc đầu ra, sau đó vội vàng đỡ người trên đất lên: “Có sao không? Ngã có bị thương không?”

Trán của Mộ Dung Hoành Nghị bị rách một miếng da, đang rỉ máu. Một gương mặt đang tuyệt đẹp, vậy mà lại bị thương, Tưởng Cầm nhìn mà đau lòng không thôi.

“Chỗ này không có chuyện của cô.” Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng nói, tay lần sờ trên đất, muốn tìm cây gậy, Tưởng Cầm vội vàng nhặt lên, để vào trong tay của anh.

Người đàn ông trọc đầu đụng cho loạng choạng, lúc này đang tức giận, đi tới túm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tưởng Cầm: “Thấy cô là phụ nữ, tôi không đánh cô! Nhưng anh ta cào xước xe mới mua của tôi, chuyện này phải tính thế nào?”

“Buông tay!” Tưởng Cầm muốn hất tay của anh ta ra, nhưng sức không lại, bị bóp đến đau điếng.

Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng tai, dường như nghe thấy cái gì đó, sau đó, thần sắc trên mặt thay đổi, một cỗ khí tức lăng lệ thay thế, trong mắt cũng kết thành băng sương.

Đột nhiên, anh từ đến đất bò dậy, xông về phía người đàn ông trọc đầu, đẩy anh ta ra, hai tay siết chặt nắm đấm, hung hăng đấm.

“Á!”

Người đàn ông trọc đầu bị đánh trở tay không kịp, mặt và lồng ngực bị đánh liên tiếp mấy quyền, lớn tiếng nói: “Đáng chết! Mày làm đánh...”

Mộ Dung Hoành Nghị túm cổ áo của anh ta, cầm đầu của anh ta đập xuống đất.

“Mộ Dung Hoành Nghị!”

Tưởng Cầm hoàn toàn bị dọa sợ, xông đến kéo anh ra: “Dừng lại! Anh sẽ giết anh ta đó...”

Mộ Dung Hoành Nghị mặc kệ, thần sắc âm lãnh khiếp người.

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trọc đầu đã thu hút sự chú ý của bảo vệ, có mấy người chạy đến, mới kéo được Mộ Dung Hoành Nghị ra: “Dừng tay!”

Người đàn ông trọc đầu được người khác đỡ dậy, đầu đã đầy máu, anh ta hổn hển, tức giận nói: “Cái tên mù chết tiệt! Ông đây sẽ không tha cho mày... ông đây muốn khiến mày ngồi tù... ông đây kiện chết mày!!”

Mộ Dung Hoành Nghị giằng ra, còn muốn xông tới, trong lòng đột nhiên chui vào một cơ thể mềm mại, ôm chặt lấy anh.

“Mộ Dung Hoành Nghị, dừng lại...”

Tưởng Cầm ôm chặt lấy eo của anh, giọng nói nghèn nghẹn: “Anh không thể... vì tôi mà phạm tội... như thế không đáng.”

Cô là ai? Cô có tư cách gì khiến anh vì cô mà trả giá?

Không đáng, không đáng đâu.

Mộ Dung Hoành Nghị đứng lại: “Tôi biết cô không đáng, nhưng,” Một tay giữ chặt gáy của cô, đem cô ép sát vào trong lòng, trầm giọng nói, vẫn mang theo sát ý: “Tôi chính là không nhìn được người khác đụng vào cô!”

Tưởng Cầm nhắm mắt, nước mắt thấm ướt lồng ngực của anh. Sự nhốn nháo xung quanh, chẳng qua chỉ là hạt bụi tục thế, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông trước mắt.

Sau đó, hai người bị cảnh sát dẫn đi, người đàn ông trọc đầu còn mắng: “Còn chưa có ai dám đối xử với tôi như thế! Tôi bắt anh ta ngồi tù! Tôi phải khiến anh ta chết ở trong tù!”

Cảnh sát quát: “Chỗ này là cục cảnh sát, anh chú ý cảm xúc một chút!”

Tưởng Cầm ở cùng với Mộ Dung Hoành Nghị, ngồi yên lặng ở một bên. Lệ khí của Mộ Dung Hoành Nghị giảm đi, thần sắc nhàn nhạt, mặc người đó có quậy thế nào, anh hoàn toàn vẫn là bộ dạng chả sao cả.

Khi cảnh sát hỏi, anh chỉ nói một câu: “Bà xã của tôi mang thai, anh ta ra tay với bà xã tôi, tôi không thể không đánh anh ta”

Nghe thấy hai chữ ‘bã xã’ anh nói, tùy ý như vậy, Tưởng Cầm cúi đầu, không tự nhiên mà đỏ mặt.

Cảnh sát vừa nghe, đồng thời nhìn thấy cổ tay tím xanh của Tưởng Cầm, nhíu mày, cái gì cũng không hỏi nữa, lại quay sang phía người đàn ông trọc đầu, khinh khỉ nói: “Ức hiếp người không nhìn thấy thì thôi đi, ngay cả vợ của người ta cũng muốn đánh? Anh còn là đàn ông hay không?!”

“Đồng chí cảnh sát, không phải như thế, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh...”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống! Bây giờ đã cho anh nói chưa?”

“Ồ...”

Lúc này, Cao Dương dẫn luật sư vội vàng chạy tới: “Tổng giám đốc! Cô Tưởng!”

Thấy hai người không sao, anh ta lúc này mới yên tâm, luật sự bước tới xử lý các thủ tục liên quan.

Khi biết đối phương vậy mà là Tổng giám đốc của công ty lớn, khí thế của người đàn ông trọc đầu giảm xuống không ít. Mộ Dung Hoành Nghị gọi luật sư đến, đơn giản căn dặn: “Bồi thường tiền có thể, nhưng chuyện anh ta làm bị thương Tưởng Cầm, không thể cho qua.”

Luật sư gật đầu: “Tôi hiểu ý của cậu rồi.”

Giao sự việc cho bọn họ xử lý, sau khi làm xong thủ tục, Cao Dương bèn đưa hai người trở về. Trên đường, Tưởng Cầm gọi điện cho Lưu Bình, chỉ nói mình không khỏe, trở về trước.

Chị Ngọc thấy quần áo trên người Mộ Dung Hoành Nghị bị rách, trán cũng bị thương, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tưởng Cầm đỡ anh đi vào: “Chị Ngọc, trước tiên chị lấy hòm thuốc ra đây đã.”

“Ồ, được được.”

Chị Ngọc cầm hòm thuốc đến, Tưởng Cầm bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương giúp anh. Mộ Dung Hoành Nghị ngồi trên sô pha, nhắm mắt, thỉnh thoảng đụng vào vết thương có hơi đau, anh cũng chỉ hơi nhăn mày.

“Rất đau sao?” Tưởng Cầm vội vàng thổi nhẹ vào vết thương của anh, miệng còn dỗ: “Không sao rồi, rất nhanh sẽ ổn.”

Thấy cô giống như đang dỗ một đứa trẻ, Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Chút vết thương này căn bản không tính là gì, trước đây tôi dăm ba bữa đều sẽ bị thương trở về nhà.”

“Anh đánh nhau?”

Anh dửng dưng trả lời: “Là bọn họ cứ chọc tôi.”

“Tại sao?” Cô đột nhiên phát hiện, cô đối với quá khứ của anh rất có hứng thú, động tác chậm lại hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK