CHƯƠNG 355: EM CÓ THAI MẤY THÁNG RỒI
Vy Hiên và Tuyết Chi đã hẹn trước sẽ cùng nhau đi ăn trưa, bọn họ lại đến quán ăn thường hay đi ấy.
Hai người trò chuyện với nhau một hồi lâu, sắc mặt Vy Hiên không tươi tỉnh lắm, cô ấy chỉ nói một câu ‘tớ vào nhà vệ sinh’ rồi vội vàng bỏ đi. Vy Hiên đẩy cửa nhà vệ sinh, ôm bồn rửa tay nôn khan liên tục.
Vào lúc này, một cô gái đang đứng rửa tay bên cạnh ân ần thăm hỏi: “Em ơi, em không sao chứ?”
Sắc mặt Vy Hiên vẫn xanh xao, cô mỉm cười tỏ ý cảm ơn với chị ấy rồi cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ nước lạnh lên mặt.
Chị ta cười cười: “Giai đoạn mới có thai đều như vậy đấy, à phải, em mang thai mấy tháng rồi?”
Cơ thể Vy Hiên cứng đờ, cô sững sờ nhìn chị ta.
Đối phương sực nhận ra được một điều: “Không phải em còn không biết đó chứ?” Chị ta bật cười rồi nói: “Chị đã là mẹ của ba đứa con rồi nên phán đoán có thai hay không khá chuẩn. Nếu như chị đoán nhầm thì em đang ốm nghén đó…”
Sau đó chị ta còn nói thêm vài câu, nhưng Vy Hiên lại không nghe lọt tai chữ nào, cô đứng đờ người trên tại chỗ, tính toán thời gian có kinh nguyệt lần trước là bao giờ…
Cô càng tính càng cảm thấy hoảng hốt, không ngờ đã trễ nửa tháng rồi mà mình không hề nhận ra!
Nếu như thật sự mang thai, thế thì đứa bé này…
Tuyết Chi đang ngồi nghe điện thoại, gương mặt của cô rất ngọt ngào, gò má đỏ ửng trông rất quyến rũ.
Thấy Vy Hiên đi về phía mình, cô nhỏ giọng nói thêm gì đó rồi mới cúp máy: “Sau đi lâu thế? Thức ăn đã lạnh hết rồi này, cậu mau ăn đi!”
Vy Hiên cầm đũa lên, cô cúi đầu nhìn bàn ăn, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Tuyết Chi…”
“Hả?”
“Hình như tớ mang thai rồi.”
Tuyết Chi vừa đưa đũa vào trong miệng, nghe thấy lời nói của cô, suýt nữa đã cắn trúng đầu lưỡi!
“Vy Hiên! Cậu…cậu nói cậu…”
Trong bệnh viện, Tuyết Chi đang đợi bên ngoài khoa sản, nhìn thấy Vy Hiên bước ra, cô vội vàng đi đến bên cạnh Vy Hiên, nhìn cô ấy chăm chú rồi ân cần hỏi: “Có kết quả chưa?”
“Sao bây giờ? Sao bây giờ? Hạc Minh, chú cả của con bị bắt rồi!” Trình Tương sốt ruột đi vòng quanh.
Tập Hạc Minh ngồi trên ghế sô pha, anh ta không nói tiếng nào.
Trình Tương lại đi đến trước mặt Trình Đông, rồi sốt ruột hỏi: “Anh hai, anh nghĩ cách gì đi chứ!”
“Anh có cách gì được?” Trình Đông nghiêng đầu nhìn bà ta, ông ta bực dọc bảo: “Cái đồ ngu ngốc này, sao cứ phải đi bắt cóc gì! Bây giờ thì hay rồi, bị anh ta làm cho mất hết mặt mũi!”
“Anh hai! Sao anh có thể nói như vậy chứ? Anh cả cũng là vì em và Hạc Minh kia mà!”
“Hừ! Ông ta không giúp còn đỡ, bây giờ chứng cứ xác thật rồi, vừa bắt cóc vừa tống tiền, đến bảo lãnh mà cũng không được, vứt lại một đống đổ nát còn để cho anh dọn giùm anh ta!”
Trình Đông càng nói càng tức, ông ta đứng bật dậy: “Anh không nhúng tay vào chuyện này nữa, cũng khuyên hai người đừng nhúng tay vào làm gì, cẩn thận Tập Lăng Vũ lại trút giận lên người mẹ con em đấy!”
Trình Tương tức giận đến nỗi muốn bật khóc: “Anh có đang nói tiếng người không thế? Đừng nghĩ rằng em không biết anh đang lén la lén lút làm gì sau lưng!”
“Anh…anh có thể làm cái gì? Em gái, chuyện này em phải cho rõ mới được!”
“Còn cần em nói à? Anh lấy tiền của Chính Hãn, lén lút mở công ty! Bây giờ bị Tập Lăng Vũ nắm đằng đuôi nên đương nhiên đến rắm cũng không dám thả rồi!”
“Em đang nói linh tinh cái gì thế? Anh vì hai em mà làm trâu làm ngựa cho công ty, đến một câu cảm ơn cũng không có thì thôi đi! Thế mà còn vu oan giá họa cho anh nữa? Thôi đi! Sau này chuyện của hai em, hai em muốn làm gì thì làm, không dính líu gì đến anh nữa!”
Trình Tương tức đến nỗi muốn đuổi ông ta đi: “Cút! Anh cút mau cho em! Cho dù mẹ con em có chết đói thì cũng không đến tìm anh đâu!”
“Được, đây là em nói đó nhé!” Trình Đông quay đầu nhìn Tập Hạc Minh rồi hừ lạnh: “Hạc Minh, cháu cũng nghe thấy mẹ cháu nói gì rồi đấy! Cháu đừng trách chú nhẫn tâm!” Sau khi nói dứt lời, ông ta bèn đẩy cửa bỏ đi.
Trình Tương ngồi phịch trên ghế, bưng mặt khóc ròng trong đau đớn: “Mẹ đã biết ông ta có sổ đen từ lâu…nhưng ông ta là anh hai của mẹ, mẹ một mắt nhắm một mắt mở cho qua…không ngờ, anh ta lại tuyệt tình đến mức độ này!”
Tập Hạc Minh nhìn mẹ mình rồi bước đến an ủi: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, con sẽ tìm cách giúp chú cả.”
Trình Tương ngẩng đầu nhìn con trai, đôi mắt đỏ bừng vì khóc lóc: “Con có cách gì?” Rồi sau đó bà ta lập tức cảnh cáo: “Không được đi tìm Tập Lăng Vũ! Chúng ta đi đến bước đuòng này đều là do bị nó hãm hại cả!”
Vừa nhắc đến người này, Trình Tương đã hận đến mức cắn răng cắn lưỡi.
Tập Hạc Minh không nói gì, chỉ đỡ mẹ mình về phòng nghỉ ngơi, đợi đến khi Trình Tương khóc đến mệt nhoài, cuối cùng cũng ngủ mất, anh ta mới lặng lẽ đi về phòng.
Tập Lăng Vũ không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tập Hạc Minh.
Anh ngồi sau chiếc bàn trong phòng làm việc, đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tập Hạc Minh nhìn anh trai mình một chốc, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, anh ta do dự: “Em thay chú cả xin lỗi.”
Đến lúc này Tập Lăng Vũ mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vẻ non nớt và trẻ con dần dần phai nhạt trên gương mặt của chàng trai ấy, bây giờ trông anh ta có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Anh quay mặt đi: “Ai làm sai thì người đó chịu trách nhiệm.”
Tập Hạc Minh nhíu mày nhìn anh: “Anh…nếu như phải biết nguyên do thì cũng vì em! Nếu như chú không trút giận giùm em và mẹ thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra!”
Tập Lăng Vũ nhếch môi, trong lòng cảm thấy thật nực cười. Anh dựa vào lưng ghế, rồi thong dong hỏi: “Nên?”
Tập Hạc Minh nói ràng mạch rõ ràng: “Nếu như phải có một người phải gánh trách nhiệm thì hãy để em.”
“Ha…” Tập Lăng Vũ phì cười, anh uể oải nói: “Cậu muốn hủy hoại tương lai của mình vì một tên ngốc làm việc mà không biết nghĩ sao?
“Anh, kể từ ngày em đưa cổ phần lại cho anh thì em đã tự hủy hoại tương lai của mình rồi.” Tập Hạc Minh nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, rồi nói một cách từ tốn: “Chuyện này anh hiểu rõ hơn em.”
Tập Lăng Vũ chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng anh không hề nói gì.
Tập Hạc Minh cúi đầu: “Em và mẹ chỉ muốn sống bình yên đến hết đời, em không còn là uy hiếp gì của anh nữa, anh không thể bỏ qua cho những người khác sao?”
Tập Lăng Vũ chớp chớp mắt, bàn tay thơ ơ gõ trên mặt bàn, một hồi lâu sau, anh nói: “Cậu về đi, tôi sẽ cân nhắc.”
Tập Hạc Minh đứng dậy, nhìn anh một hồi lâu rồi mới xốc hết dũng khí để nói: “Anh, em không hề hối hận về bất cứ chuyện gì mình đã làm. Em luôn cảm thấy để anh điều hành công ty sẽ tốt hơn em. Cho đến bây giờ em vẫn luôn nghĩ như thế.”
Tập Lăng Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người em trai mà anh luôn phớt lờ từ nhỏ cho đến lớn, lúc anh ta quay người bỏ đi, anh mới nói: “Sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm anh.”
Tập Hạc Minh khựng lại, một hồi lâu sau rồi cúi đầu, khụt khịt mũi.
Anh ta không quay người lại, chỉ ừm một tiếng rồi mở cửa bỏ đi.
Tập Lăng Vũ giơ tay xoa bóp ấn đường như thể anh muốn vuốt phẳng những nếp nhăn ra vậy.
Anh cầm điện thoại lên, rồi nói: “Từ Cường, liên lạc với luật sự Vương…”
Tập Lăng Vũ đi vào trong bãi đậu xe, cử động cơ thể cứng ngắc của mình, vết thương ngoài da vẫn còn chưa lành, làm việc cả ngày càng thấy đau đớn hơn.
Đi đến trước chiếc xe, nhìn người phụ nữ đang ngồi trong ấy, anh nhíu mày.
Rồi ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ vào mặt cô ta: “Này!”
Tống Lâm say đến mơ mơ hồ hồ, vừa nhìn thấy anh, cô ta lập bổ nhào vào lòng anh: “Lăng Vũ…rốt cuộc em đã đợi được anh rồi…”
Tập Lăng Vũ ngửi thấy mùi rượu trên người cô ta, gương mặt anh sa sầm, vùng dứt ra khỏi vòng ôm của cô rồi lập tức gọi một cú.
Chẳng bao lâu sau, Từ Cường vội vàng chạy từ trong ra, hai gã vệ sĩ đi sau lưng anh ta: “Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ?”
Nhìn thấy Tống Lâm uống say đến mơ mơ hồi hồ, Từ Cường ngẩn người: “Cô…cô ấy…”
Tập Lăng Vũ giao Tống Lâm lại cho Từ Cường rồi mới bước vào trong xe: “Đưa cô ấy về đi.”
“Tổng giám đốc…” Từ Cường còn muốn nói thêm nữa, Tập Lăng Vũ buông cửa sổ xe xuống rồi quay đầu lại, ánh mắt của anh lạnh căm: “Nếu như cô ta còn kiếm chuyện nữa thì cứ gọi điện cho tổng giám đốc Tống, kêu ba của cô ta đến đón con gái về!”
Sau khi nói dứt lời, cửa sổ xe đã đóng sập lại, chiếc xe lao vút ra khỏi hầm.
Từ Cường thở dài bất đắc dĩ, anh ta lầm bầm: “Ôi, tại sao những chuyện vừa nhọc vừa chẳng được ích lợi gì này lại đổ lên đầu mình kia chứ…”
Anh ta vừa quay đầu lại đã lập tức sợ hết hồn: “Cô Tống? Cô…cô…”
Tống Lâm dựa vào người anh ta, trông cô ta có vẻ rất tỉnh táo, đôi mắt trừng to, vẻ đau lòng và tức giận vẫn chưa phai nhạt trên gương mặt.
Từ Cường sực tỉnh táo lại, anh ta phất tay ra hiệu cho bảo vệ rời đi, rồi dè dặt nói: “Cô Tống, để tôi đưa cô về nhà nhé, được không?”
Tống Lâm đứng thẳng dậy, hếch cằm một cách đầy kiêu ngạo: “Không cần đâu!”
Cô ta bước đến trước chiếc xe thể thao đỏ của mình, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
“Đợi đã! Đợi đã! Cô Tống, cô uống say rồi, không thể lái xe được đâu!”
Tống Lâm liếc nhìn anh ta với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Ai bảo ông là tôi say? Xịt mùi rượu như xịt nước hoa không được à?”
Thấy cô ta lái chiếc xe đỏ lao đi vun vút, Từ Cường lại thở dài: “Cần gì phải làm vậy kia chứ?”
Tống Lâm ngồi trong xe, cô ta nghẹn ngào, bàn tay không ngừng lấy khăn giấy lau nước mắt của mình: “Tập Lăng Vũ, tôi sẽ khiến anh phải hối hận! Trước giờ chưa có ai đối xử với tôi như anh đâu…tôi phải khiến anh thấy hối hận! Tôi phải bắt anh quỳ xuống dưới chân tôi!”
Vy Hiên nhìn đồng hồ treo thường mới biết bây giờ đã trễ lắm rồi, nhưng đến cơm tối cô còn chưa chuẩn bị.
Cô lập tức đi xuống nhà bếp, thắt tạp dề rồi chuẩn bị làm bữa sáng.
Tiếng xắt thức ăn vang lên thành từng nhịp có tiết tấu, rồi dần dần, âm thanh chậm lại.
Không biết tầm mắt của Vy Hiên đã nhìn ra tận đâu, ánh mắt cô sững sờ, kể từ sau khi ra khỏi bệnh viện, trong suốt cả buổi chiều, cô vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Đột nhiên ngón tay cô cảm thấy đau nhói, là một vết thương dài chừng 2cm.
“Á…” Cô hít sâu một hơi khí lạnh rồi lập tức ném con dao đi, ấn vào miệng vết thương, vội vàng đi tìm hộp sơ cứu.
Dán băng keo cá nhân, nhịn đau rồi quay lại nhà bếp.
Các món ăn đã được dọn lên bàn, may mà không mất bao nhiêu lâu, Vy Hiên ngồi xuống, nhìn hoàng hôn buông xuống bên ngoài khung cửa sổ, ánh chiều tà bao phủ khắp đất trời, dát vàng cho căn phòng của cô.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Cô chỉ ngồi lặng thinh ở đấy, lông mày nhíu lại thật chặt, ngẫm nghĩ xem lát nữa phải nói thế nào…
Vào lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Âm thanh đột ngột vang lên làm cô giật mình.
Trái tim Vy Hiên đập thình thịch trong lồng ngực, cô đứng dậy cầm điện thoại rồi bấm nghe máy.
“Đêm nay sợ là anh không về.” Anh nói: “Nội anh nhập viện rồi.”
Vy Hiên sững sờ, cô lập tức hỏi ngay: “Có nặng không?”
“Không biết nữa, anh phải về xem xem thế nào.”
Vy Hiên mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ ‘ừm’ một tiếng.