CHƯƠNG 388: TA MUỐN NGHE CONCERT CỦA CÔ
"Nói xong rồi hả?" Vy Hiên nhìn anh, đầu dựa vào thành ghế, giọng nói nhạt nhòa không có độ ấm, "Anh nói không sai, thật sự em cần vài thứ để chứng minh chính mình. Cũng không phải chứng minh mình có thành tựu gì, chỉ muốn chứng minh…mình còn sống."
Anh khiếp sợ, đồng tử nhanh chóng co lại, quay đầu nhìn cô - -
Vy Hiên chỉ chỉ kính chắn gió, "Nhìn phía trước, chú ý giao thông."
Tập Lăng Vũ cắn răng không nói, thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mặt đường.
Nhà hàng dùng cơm cũng là cô chọn, là một tiệm bánh xuân vô cùng náo nhiệt. Làm "ông chủ mới" ở đây, lúc Vy Hiên đi vào, quản lí chủ động bước lên đón, "Ngài đến rồi."
Vy Hiên chào hỏi với mấy người nhân viên quen thuộc, sau khi ngồi xuống, quản lý hỏi: "Vẫn như cũ?"
Vy Hiên gật đầu, quản lí lập tức đi xuống chuẩn bị.
Tập Lăng Vũ thu tầm mắt lại, mặc dù người phụ nữ này ngồi trước mặt anh ta, khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần đưa tay có thể ôm được cô vào trong lòng. Nhưng lòng của cô, lại như cách trăm sông nghìn núi, không phải anh ta cố gắng là có thể gần được.
Điều này làm anh ta thất bại, lại không cam lòng!
Cuộc đời rất ngắn, khó mà gặp được một người yêu không tiếc thành thần thành ma, anh ta gặp được, là phúc khí của anh ta, cho nên anh ta không thể bỏ qua được!
Sau khi bữa ăn lên đủ, Vy Hiên ngửi một cái thật sâu, có vẻ hài lòng.
Ngồi ở nơi có ký ức của cô và anh ta, đối với Tập Lăng Vũ mà nói, là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng anh ta không lên tiếng, vì cô, tình nguyện nhẫn nại!
Thấy Tập Lăng Vũ không động đũa, cô ý bảo anh, "Mau ăn đi!"
Cầm đũa, dựa theo trình tự trước sau, trên bánh mỏng bỏ cái gì trước, cái gì sau, rồi cuốn lại, tống vào trong miệng, cắn một cái, nheo mắt lại, tràn ngập cảm giác thỏa mãn đã lâu.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không rời khỏi cô.
Vy Hiên ăn, chậm rãi cúi đầu xuống, nước mắt xuất hiện không báo trước. Cô cúi đầu thấp hơn, hai vai không nhịn được rung động...
Ngực Tập Lăng Vũ như bị một ngọn lửa vô danh chiếm lấy, trừng mắt nhìn cô, không những không đau lòng mà càng phẫn nộ. Con ngươi tối màu, hồng rực một mảng, gò má căng cứng, ánh mắt sắc bén đến cổ họng của cô.
"Phạm Vy Hiên, em có biết em tàn nhẫn đến mức nào không? Em dùng lỗi của em trừng phạt chính mình, nhưng cũng trừng phạt tôi!"
Vy Hiên lau nước mắt, tiếp tục ăn.
Náo nhiệt xung quanh, cũng không thuộc về bọn ho, bọn họ như hai gốc cây ngăn cách. Một gốc hoa đào, ngàn năm rụng, một gốc vong xuyên hà, nhìn xa luân hồi.
Trên đường về, cô dựa vào ghế ngủ say.
Liên tục mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, thể lực của cô tiêu hao nghiêm trọng, vừa lên xe cô đã ngủ mất rồi.
Đưa cô về, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cho dù anh muốn giữ lại giờ phút này, giữ cô lại, nhưng vẫn không muốn cô ngủ ở đây bị cảm lạnh. Vì vậy, anh cởi đai an toàn ra, nhẹ chân nhẹ tay ôm cô xuống xe.
Móc chìa khóa từ trên người cô ra, mở cửa thủy tinh ra, đưa cô lên phòng ngủ phía trên lầu.
Biết nơi này là phòng của một người đàn ông khác, nhưng anh ta không chút để ý, đắp kín chăn mền cho cô, mở đèn ngủ đầu giường, cả căn phòng được một màu vàng ấm áp.
Chỉnh điều hòa đến nhiệt độ phù hợp, anh ta lại nhìn người trên giường một chút, cúi đầu xuống, sờ nhẹ lên trán cô, con mắt khép chặt lại, như sợ tiết lộ cái gì.
Cho đến khi rời đi, phần môi mềm mại vẫn ở đó.
Tập Lăng Vũ ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn căn phòng ở lầu hai, nhíu chặt mày, nắm chặt vô lăng, qua một lúc lâu mới nổ máy rời đi.
Anh ta và cô đều đã từng chói sáng, cũng đã đi vào khu vực u ám bị thế giới vứt bỏ, cho nên, anh ta có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô. Cũng chính vì như thế, anh ta biết lúc này lòng cô khó gần đến mức nào.
Ngồi chờ chết không phải phong cách của Tập Lăng Vũ, vì muốn đột phá, mạo hiểm đến chết, mới là tâm niệm của anh.
Cho nên, anh quyết định.
Có lẽ, sẽ trở thành hối hận cả đời; có lẽ, là một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa mới.
Lại qua nửa tháng.
Vy Hiên cuối cùng cũng hoàn thành công việc.
Rút điện thoại từ trong khe sofa lộn xộn ra, sau khi mở máy, lập tức nhảy ra hơn trăm tin nhắn, có mấy chục thông báo cuộc gọi nhỡ, cô lật xem từng cái, nhìn thấy một tin nhắn Tập Lăng Vũ gửi đến ba ngày trước, anh ta nói: Bà nội đi rồi.
Ngón tay Vy Hiên cứng đờ, lòng ngón tay trượt trên màn hình hồi lâu, cuối cùng mới quyết tâm rút điện thoại ra.
Điện thoại vang lên lúc lâu, bên kia mới có người bắt máy.
Đều không nói gì, sau khi hít một hơi nặng nề, cô nói: "Có ổn không?"
"Ừ." Giọng nói Tập Lăng Vũ trầm đi rất nhiều, "Hôm nay chôn cất, có rất nhiều người đến đây, đều là những họ hàng bình thường không thấy mặt."Nói xong, cười nhạo một tiếng: "Xem ra, vẫn là người chết mặt mũi lớn."
Vy Hiên lẳng lặng nghe, lại qua mấy giây, anh ta thở dài một hơi, nói: "Bà ấy cái gì cũng biết, còn đưa những cái bà ấy có thể để lại cho tôi…Lúc bà đi rất an tường."
Tim Vy Hiên thắt lại, trước kia luôn sợ cô đơn, nhưng cuối cùng trở thành một giấc mộng không thể nào thoát được, tan vào sâu trong linh hồn, cho dù kiên cường thế nào cũng không chống đỡ nổi.
Cô thay đổi chủ đề, "Công ty bên đó thì sao?"
"Tạm thời giao cho tên nhóc Hạc Minh kia."
Anh ta trả lời thản nhiên, không chút do dự. Đối với người không dễ tin người như anh ta mà nói, tín tưởng đến mức độ này, làm Vy Hiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng vui mừng hơn nhiều.
"Ở đâu? Tôi đến gặp cậu."
"Không cần, xử lý xong chuyện bên này tôi sẽ về."Tập Lăng Vũ ngừng lại, nói: "Tôi biết trước đây bà nội đã làm rất nhiều chuyện nhắm vào em và tôi, mấy hôm nay, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Nếu như…không có những thứ này quấy nhiều, giữa chúng ta có thể khác không?"
Vy Hiên không trả lời, bởi vì đáp án giả thiết không đủ để thay đổi bất kỳ kết quả hiện tại nào.
Anh ta cũng ý thức được vấn đề này ngây thơ, tự cười cười, nói: "So với bà nội, còn có thể muốn gặp thì gặp được em, muốn nghe có thể nghe được thanh âm của em như hiện tại…thật là rất tốt."
Bên kia có người gọi anh ta, anh ta cúi đầu nói một câu: "Tôi cúp trước."
Vy Hiên để điện thoại di động xuống.
A Vũ thay đổi rồi, là một người mà trước đây cô vẫn luôn chờ mong và nỗ lực, may mắn như cô mong muốn, cậu trai cô độc ngày xưa, hôm nay xuất sắc đến mức cô cũng kiên ngạo. Cho nên, cho dù anh ta phạm lỗi thế nào, anh ta cũng có thể dùng cách của mình, nhận được sự tha thứ của cô.
Phòng khách sạch sẽ, hành lý đặt ở cửa ra vào.
Vy Hiên xuống lầu, đeo đàn cello sau lưng, cầm hành lý ra ngoài, khóa cửa, để chìa khóa lại chỗ cũ.
Xoay người rời đi, tiếp tục hành trình.
Trong rạp phim đen kịt, một bộ phim đến từ nước Pháp, OST “Không gặp” xuyên suốt cả bộ phim lần nữa vang lên, màn che rơi xuống. Người xem thổn thức không thôi, đến khi tan cuộc, bên tai vẫn còn phảng phất giai điệu, nhịp điệu cello u sầu, tình tiết trong đầu, càng thêm khắc sâu.
Điện ảnh thành công lớn, thu cả phòng bán vé và danh tiếng, những người bình luận điện ảnh đều tranh nhau đề cử, thậm chỉ còn được dự đoán sẽ là người thắng cuộc ở giải Oscar. Nhạc phim “Không gặp” cũng nhận được khen ngợi. Nhưng tác giả thần bí vẫn không được lộ ra, chỉ biết, cô tên là “Tinh”, là một cô cái không lúc nào ở trên đường.
Phòng chờ huyên náo, rất nhiều người đều đang đợi lên tàu.
Một cô gái ôm đàn cellô ngồi dưới đất, dựa vào vali, buồn ngủ.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Cô nhấc vành nón lên, lộ ra khuôn mặt màu mật ong khỏe mạnh, mở mắt ra, sạch sẽ như một dòng nước trong vắt. Để điện thoại di động bên tai, tạp âm bốn phía bao lấy giọng nói của cô.
Ánh mắt của cô lập tức thay đổi, sau khi cúp điện thoại, lập tức đứng dậy, vác theo đàn cello, xách vali, thẳng đi cửa vé…
"Khụ khụ..."
Lão già trên giường ho khù khụ, vẻ mặt hơi mơ màn, đầu tóc hoa râm thưa thớt rối bời.
Cửa gỗ mở ra, có người đưa thuốc vào, lập tức đi đến bên giường, đặt chén, nâng ông dậy.
Ngửi thấy mùi thuốc, Quinto vẫn luôn lắc đầu "A! Không! Quá đắng! Tôi không uống cái thứ thuốc đắng giày vò người này?"
"Đây là thuốc đông y, nó có lợi cho thân thể của ông." Vy Hiên kiên nhẫn khuyên.
Quinto cau mày, gương mặt từ chối, "Ta biết, nhưng mà…bây giờ ta tình nguyện gặp thượng đế, cũng không muốn uống nữa…"
Nghe thấy ông ta nói thế, sắc mặt Vy Hiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Tại sao lại nói mấy lời như vậy?"
Quinto cười cười, "Sinh mạng có bắt đầu thì có kết thúc, không cần trốn tránh. Hơn nữa, ta đi đường xa như vậy, cũng mệt mỏi rồi, cũng nên đi uống trà với thượng đế, ta sẽ nói hết kiến thức trên đoạn đường này cho ông ta biết."
Vy Hiên nghe xong trong lòng khó chịu, ngồi một bên không lên tiếng.
Quinto có vẻ hơi nặng nề ngồi dậy, ngồi bên cạnh cô, đưa tay ôm vai cô, an ủi: "Tôi cũng chỉ là đổi một nơi khác, tiếp tục hành trình của mình, không có gì phải đau khổ."
Vy Hiên cúi đầu, mắt đỏ lên, "Ông tiếp tục tiêu sái rồi, chỉ còn lại mình tôi."
Quinto từ ái cười cười, "Nói vậy là không công bằng rồi, là cô đóng cửa trước mà."
Thấy cô không nói lời nào, Quinto thở dài một tiếng, dựa vào đầu giường, chậm rãi nói: "Ta ấy à, bây giờ có một nguyện vọng, nhưng mà không biết có thể thực hiện được hay không."
Vy Hiên vừa nghe, lập tức hỏi: "Ông muốn làm cái gì?"
Ông híp mắt vuốt ve cô, nói: "Ta muốn nghe concert của cô."
Biểu cảm của Vy Hiên hơi thay đổi, Quinto oán giận: "Rõ ràng ta chưa từng nghe qua concert của đệ tử, cô nói, cái này có phải rất tiếc nuối không?"
Vy Hiên cau mày, nghiêng đầu xem ông, cắn môi, thật lâu mới lên tiếng: "Cho nên, ngài nhất định phải chờ tôi."
Quinto nở nụ cười, không ngờ lại dẫn đến một cơn ho, Vy Hiên vội vuốt lưng của ông, mày nhíu lại một cục.
Ngồi trong sân, nghe tiếng sóng biển gần đó, Vy Hiên cầm điện thoại di động, rối rắm một hồi, mới gọi đi.
"Viên Thành, là tôi."
Giọng nam bên kia, mượt mà cởi mở, "Nghĩ thông rồi?"
Vy Hiên giật mình, "Tiên sinh liên lạc với anh?"
"Ha ha... Đã trễ thế này rồi, cô còn chủ động gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghĩ ra được khả năng khác."
Cô bất đắc dĩ, "Được rồi, anh nói đúng. Tôi nghĩ... Chuẩn bị một buổi concert cá nhân, anh có thể giúp tôi không?"
Đoạn Viên Thành trịnh trọng nói: "Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi, chỉ cần cô tin tưởng tôi, chuyện concert cứ giao cho tôi là được."
Vy Hiên thở nhẹ ra, nói tự đáy lòng: "Viên Thành, cám ơn anh."
"Đây là chuyện tôi phải làm."
Không thể phân tích được cái "phải làm" của anh, sau khi cúp điện thoại, Vy Hiên thở dài một hơi, nằm trên thảm cỏ, nhìn bầu trời tối đen, lốm đốm đầy sao.
Tuyết đọng đè nặng trong đầu, cuối cùng cũng gặp ánh mặt trời.
Concert cá nhân của “Tinh” là tin tức lớn nhất trong giới âm nhạc gần đây không thể nghi ngờ. Hơn nữa, nghe nói "Tinh " còn là đệ tử cuối cùng của Quinto, concert của cô tất nhiên nhận được chú ý trước nay chưa từng có, trong tình hình kinh tế đình trệ như bây giờ, lại có thể xuất hiện tình huống một vé khó có được. Phụ trách concert lần này là Đoạn Viên Thành chỉ huy ban nhạc Boston, cũng trở thành đối tượng được truyền thông tranh nhau phỏng vấn, nhưng anh ta vẫn bảo vệ “Tinh” rất tốt, thông tin cá nhân chưa từng bỏ qua một chữ, có người nói, đây là mánh lới của anh ta, Đoạn Viên Thành cười trừ.
Cuối cùng, chờ đến buổi concert, tất cả lớp khăn che thần bí đều bị vạch lên.
Trong hậu trường, Vy Hiên ngồi một mình trong phòng hóa trang, chiếm chỗ trước chiếc gương nửa tường, cô mờ mịt nhìn người bên trong gương.
Một bộ lễ phục màu đỏ rượu, lớp trang điểm hoàn mỹ, kiểu tóc rất khác biệt, duy chỉ có đôi mắt lại trống rỗng.
Có thể đứng trên sân khâu diễn tấu đỉnh cấp của thế giới, diễn tấu vì những nhà âm nhạc đã từng kính ngưỡng, cuộc sống viên mãn, không còn gì hơn nữa. Nhưng càng tiếp cận cuộc sống không khuyết điểm như vậy, lại làm cô mê mang.
Tiếng đàn của cô, hẳn là nhàn nhạt như khói đầu thu, xuyên qua hương thơm của cúc, xuyên qua ánh mắt trời lúc hoàng hôn, đạp lên núi xanh sông dài, bay qua sông băng hồ tuyết, chạy về phía người vẫn luôn dùng tính mạng để đợi chờ…
Dù cô thành công, thất bại, nở rộ hay điêu tàn, người này đều chưa từng rơi đi. Như tiếng đàn của cô, ngay lúc tấu lên, là một nửa khác dây dưa với linh hồn của cô. Không có bắt đầu, không có giới hạn, chỉ có trải qua.
Mà hôm nay, tiếng đàn, không thấy anh, cô trở thành một linh hồn không trọn vẹn.
Vy Hiên cúi đầu xuống, vô lực nằm sấp trên bàn, nhìn lắc tay bạc trên cổ tay, mỗi lần đáy lòng rung động, đàn cello nhỏ treo lủng lẳng cũng lay động theo.
Cô biết, nó cũng đang tưởng niệm.
Vy Hiên nhắm chặt mắt lại, tay nắm thành đấm. Cô có thể thừa nhận sức nhận tính mạng không thể đền bù được sự thiếu thốn nhẹ hẫng trong sinh mệnh của cô, những sự trùng lặp không có ý nghĩa, chết lặng rồi lại chết lặng, đến cuối cùng trở thành sự lo lắng nặng nề dài lê thê. Mỗi một giây tưởng niệm đều là tính mạng yếu ớt trước bình minh, cô giống như hoa dại bên cửa sổ, mặc kệ ánh mặt trời ưu ái đến mức nào, cũng không thể chống lại đêm khuya giá lạnh. Thời gian không có anh, chuyện duy nhất cô có thể làm, là vỡ tan cánh hoa héo tàn của mình, một, hai cánh, ba cánh…Cho đến tính mạng cuối cùng, cho đến khi héo rũ.
Cô mở choàng mắt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhợt nhạt, tiều tụy.
Mà bên dưới, đã chất đầy cánh hoa tàn.
Vy Hiên đột nhiên đứng dậy, không chút nghĩ ngợi xoay người chạy ra cửa.
Quả nhiên, cô không thể địch nổi sự điên cuồng của anh.
Đúng lúc này, cửa bị người kéo ra.
"Concert sắp bắt đầu rồi, cô muốn đi đâu?"
Tưởng Cầm đứng trước cửa, mặt không biểu tình dò xét cô.
Vy Hiên kiên định nói: "Bây giờ tôi phải đi."
Tưởng Cầm nhíu mi, "Phạm Vy Hiên, cô đang tùy tiện sao?"
"Tùy tiện thì sao, tôi không sao cả, dù sao, bây giờ tôi cũng phải đi."
Tưởng Cầm sửng sốt, Vy Hiên lúc này, đã bước nhanh qua cô ta. Cô ta quay đầu lại, cười ra tiếng: "Đúng thế, cô là ai chứ? Phạm Vy Hiên! Thiên tài cello từ nhỏ đã được chú ý, dù là người khác cố gắng không ngừng mấy chục năm, hôm nay cô vẫn có năng lực hấp dẫn ánh mắt toàn thế giới, đứng trên sân khấu cao nhất, dùng cái này để chứng minh cô là độc nhất vô nhị. Nhưng mà, trong mắt tôi, cô vĩnh viễn không xứng với những vinh hạnh đặc biệt này!"
Vy Hiên người bước chân lại.