"Cô không thể."
Mộ Dung Hoành Nghị nắm tay cô, anh dừng một lát mới đưa tay đặt lên bụng cô. Tưởng Cầm giật mình, cơ thể căng cứng, anh không khỏi bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong tay anh, cảm giác được trong cơ thể mình đang nhúc nhích, có một linh hồn khác.
"Phụ nữ mang thai thì phải ra dáng một chút, nhất là trước ba tháng phải chăm sóc mình thật tốt, cũng phải… Chăm sóc cho đứa bé."
Anh nói từ từ, bình tĩnh dặn dò giống như một người chồng.
Đáng tiéc cô không phải là vợ anh.
Tưởng Cầm trói trái tim lại, lùi phía sau một bước, tránh để anh dễ dàng làm những hành động khiến cô hỗn loạn. Cô xoay mặt nói: "Sau này chúng ta sẽ nói chuyện này."
Cô muốn thay đổi, cô sẽ cố gắng nếm trải, nhưng cô vẫn luôn không thể quyết tâm, dùng đứa nhỏ mạo hiểm được.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày nghiêng đầu, tìm hướng của cô, nghiêm túc cảnh cáo nói: "Nếu cô dám tổn thương đứa bé thì tôi sẽ đòi lại gấp mấy lần."
Cô cắn môi: "Vì sao anh muốn giữ lại đứa bé?"
Cô thấy được mức độ anh coi trọng đứa bé trong bụng mình nên tin tưởng anh không phải vì báo thù. Vậu thì nguyên nhân là gì?
Cô không hiểu.
Mộ Dung Hoành Nghị im lặng không trả lời, anh di chuyển xe lăn: "Tôi mệt rồi."
Tưởng Cầm nhìn anh thì lập tức hiểu được anh trốn tránh, không chỉ là cô.
Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại, Cao Dương nhanh chóng sắp xếp hộ lý. Anh ta định mời một hộ lý nam, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị nghĩ đến Tưởng Cầm thì lập tức từ chối, cuối cùng mời một dì trung niên có kinh nghiệm là chị Ngọc.
Khi chị Ngọc đến đây thì trời đã tối, bà ta rất nhanh nhẹn, nhanh chóng vào trạng thái làm việc. Đầu tiên là mở nước tắm cho Mộ Dung Hoành Nghị, sau đó đẩy anh về phòng.
"Chị biết làm đồ ăn cho phụ nữ mang thai không?" Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên hỏi.
Chị Ngọc là người ngay thẳng nên lập tức hỏi: "Ai mang thai?" Bà ta nghĩ đến gì đó thì cười nói: "Là cô gái xinh đẹp bên ngoài sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu.
"Không thành vấn đề!" Chị Ngọc sảng khoái đồng ý.
"Cô ấy quá gầy, phải nhanh chóng nuôi mập lên mới được. Chị làm tốt thì tôi sẽ tăng tiền gấp đôi."
Chị Ngọc rất hài lòng, nói thật: "Cậu đúng là quan tâm vợ mình mà!"
Mộ Dung Hoành Nghị nghe chị Ngọc nói thì trong lòng dâng lên sự khác thường. Một lúc lâu anh mới nói: "Cô ấy không phải là vợ tôi."
"Hả? Vậy là bạn gái!" Chị Ngọc nghĩ là vậy, hiện tại mấy tình huống này của người trẻ tuổi rất nhiều nên không thấy kinh ngạc.
Mộ Dung Hoành Nghị lại muốn phản bác, cuối cùng không nói gì.
Quan hệ của anh và Tưởng Cầm không cần nói với người ngoài.
Chị Ngọc đi ra phòng, còn khen Mộ Dung Hoành Nghị với Tưởng Cầm.
"Cô đúng là có phúc! Cậu Mộ Dung không những đẹp trai mà còn vô cùng quan tâm cô, thật là khiến người ta hâm mộ!"
Tưởng Cầm cũng chỉ cười cười, đáy lòng dâng lên chua xót.
Những chuyện ngọt ngào bé nhỏ này sẽ nhắc nhở cô, tất cả chỉ là giả, không cần coi là thật.
Chị Ngọc ép cô ăn gì đó, trước khi Tưởng Cầm đi ngủ thì không yên tâm nên đến phòng Mộ Dung Hoành Nghị.
Anh ngủ rất yên tĩnh.
Cô đi đến trước giường anh đứng một hồi lâu, cô định rời đi thì "Bập" một tiếng bị anh kéo lại.
Vô cùng chính xác.
Cô kinh ngạc không thôi: "Anh không ngủ sao?"
Anh vẫn nhắm mắt, giọng nói lộ ra vẻ buồn ngủ: "Bị cô đánh thức."
Cô xin lỗi nói: "Xin lỗi."
Cô muốn đi nhưng anh không buông tay, cô cúi đầu nhìn một cái nói: "Anh tiếp tục ngủ đi."
"Ngủ chung đi." Anh nói.
Sắc mặt Tưởng Cầm thay đổi, mặc dù hai người sớm đã không cần phải xấu hổ, nhưng thái độ bình thản của anh lại ám chỉ đây là lần đầu tiên.
Tưởng Cầm nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng giọng điệu thật bình thường nói: "Không được, anh phải nghỉ ngơi thật tốt."
Anh buồn cười: "Cũng không phải là lần đầu tiên, cô còn xấu hổ sao?"
Lời này rõ ràng là châm chọc, có lẽ không khí quá hài hòa nên hoàn toàn không nghe ra được, ngược lại giống như đang trêu chọc.
"Không giống nhau." Cô thành thật trả lời.
Trước đó anh dùng mọi cách ép buộc cô, cô chỉ có thể đưa ra vô số lý do chấp nhận. Nhưng lần này lại khác, anh lơ đãng lộ vẻ dịu dàng sẽ làm cho cô hỗn loạn. Một khi cô hiểu sai ý, bày tỏ tình cảm sai thì sẽ trở thành một trò cười, cô luôn sợ hãi điều đó.
"Có gì không giống nhau? Đàn ông và phụ nữ ở bên nhau đơn giản là vì chuyện đó." Anh ngả ngớn nói: "Nói chuyện yêu đương chỉ là giai đoạn an ủi, khởi động lâu hơn một chút mà thôi. Cho nên, đừng mong chờ điều gì cả, cứ thản nhiên tiếp nhận là được."
"Lại là mấy lý lẽ vớ vẩn." Tưởng Cầm không muốn nhiều lời, nóng lòng muốn rời đi, nhưng anh không cho, vẫn nắm chặt tay cô. Lúc cô định thoát ra thì anh đột nhiên dùng sức kéo cô đến bên cạnh mình, vòng tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Tưởng Cầm cảm giác được anh dán sát vào lưng mình thì không dám giãy giụa, sợ đụng vào chân anh bị thương.
"Thả lỏng một chút." Anh lẩm bẩm nói, đầu đặt ở vai cô ngửi mùi hương sữa tắm của cô.
Trên người anh nóng bỏng thiêu đốt da cô, Tưởng Cầm càng thêm lo lắng muốn di chuyện ra một chút, kéo khoảng cách của hai người, nhưng cô vừa nhúc nhích thì anh lại dán vào càng chặt.
Ai cũng không nói chuyện, chỉ có thể cảm nhận hô hấp của anh. Dần dần, cô thả lỏng nằm lên cánh tay anh bắt đầu thích ứng bóng tối với anh.
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, nhiệt độ hơi thở nóng bỏng muốn đốt cháy người khác.
Tay anh từ từ vuốt ve đường cong của cô, cuối cùng tay dừng lại trước ngực cô.
Tưởng Cầm lập tức đè lại, không cho anh làm bậy.
Sau lưng cười khẽ: "Cô cảm thấy người tôi như thế thì còn có thể làm cái gì? Trừ khi…" Anh đến sát tai cô nhỏ giọng nói: "…"
Khuôn mặt Tưởng Cầm lập tức nóng hổi, có chút thẹn quá thành giận, cô muốn ngồi dậy lại bị anh kéo về.
"Được, tôi không động vào cô là được."
Tưởng Cầm không tin anh: "Là anh nói khi đàn ông và phụ nữ ở bên nhau thì chỉ nghĩ đến chuyện đó."
"Vậy cũng phải xem ở bên cạnh ai, không phải ai cũng đói lòng sung chát cũng ăn."
"Tôi thì sao?" Cô hỏi có vẻ khiêu khích, nhưng trong giọng nói lại có sự run rẩy không dễ nhận ra.
"Một giây cũng muốn đè xuống dưới —— thân." Anh nói thật.
"…"
Tưởng Cầm vừa xấu hổ lại tức giận, thông minh không tiếp tục thảo luận với anh vấn đề này nữa, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Mộ Dung Hoành Nghị lại đưa cánh tay ôm cô vào lòng, lúc này mới thành thật nói: "Cô mang thai, cho dù tôi muốn làm như vậy cũng sẽ không làm thật. Chuyện này không liên quan đến việc tôi có bị thương hay không."
Nói cách khác cho dù cơ thể không tiện, nhưng nếu anh muốn cũng không thể không làm được.
Cho nên cô có thể yên tâm.
Tưởng Cầm nghe anh nói như thế thì thật sự yên tâm không ít.
Ban đêm rất yên tĩnh, mùi hương hoa anh thảo bay vào qua cửa sổ, làm cho người khác mơ màng buồn ngủ.
Cô thích mùi thơm này, không khỏi cảm thấy yêu thích.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy người trong lòng mình đã ngủ thì cánh tay không khỏi siết chặt hơn, giống như sợ cô sẽ biến mất. Anh ôm cô, còn có bé cưng sắp chào đời, cảm giác thỏa mãn này chưa từng có. Anh còn suy nghĩ nếu có thể mãi mãi như vậy thì ngoại trừ hận cô cũng không có gì ghê gớm...
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Tưởng Cầm tỉnh lại trong lòng anh. Cô ngẩng đầu nhìn thấy râu mọc trên cằm anh, cô ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu.
"Cô vẫn không dậy thì cánh tay tôi sẽ tàn phế mất."
Trên đỉnh đầu bỗng có tiếng vang lên làm cho cô giật mình, cô nhìn lên thì thấy anh lười biếng mở mắt.
Ở đó vẫn không có gợn sóng.
Tưởng Cầm đột nhiên nghĩ đến chuyện mình còn nằm lên cánh tay anh thì nhanh chóng ngồi dậy.
"Vậy… Tôi đi xem chị Ngọc một chút." Cô tìm cớ rồi lập tức ra khỏi phòng.
Tưởng Cầm đứng ở cửa phòng, hai tay che khuôn mặt nóng bỏng, trong lòng rối loạn.
"Cô Tưởng, xin chào!"
Phòng khách, chị Ngọc đang ở quét dọn nhìn thấy cô thì cười tủm tỉm chào hỏi, trong ánh mắt là chuyện đương nhiên.
Tưởng Cầm càng đỏ mặt hơn, xấu hổ chạy về phòng mình.
Đến khi cô rời đi thì Mộ Dung Hoành Nghị mới nhíu mày, thử hoạt động cánh tay một chút. Tuy rằng tê dại đến đau nhức, nhưng khóe miệng anh lại không nhịn được cong lên…
Tưởng Cầm chạy về phòng, ép mình bình tĩnh lại.
Cô vào phòng vệ sinh muốn tắm, hơi nước nóng làm cho tấm gương trở nên mơ hồ, cô dùng tay lau gương mấy cái, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương thì trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô nhìn biểu hiện của anh tối hôm qua thì trong lòng lại lặng lẽ tăng điểm cho anh, đồng thời nghĩ vô số khả năng.
Cô lắc đầu, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, muốn giữ sự tỉnh táo.
Trước khi anh chưa mở miệng nói không còn hận thì bất cứ sự mong chờ nào cũng không phải là thật.
Nhưng…
Cô lại không có cách nào ngản cản trái tim sắp chạy đi.
Cô tắm xong đi cầm dao cạo râu đi vào phòng anh: "Tôi giúp anh cạo râu, đâm rất đau."
Mộ Dung Hoành Nghị sâu xa "À" một tiếng, khóe miệng cong lên: "Làm cho cô không thoải mái rồi, xin lỗi."
Anh nói xin lỗi mập mờ như thế làm cho mặt Tưởng Cầm càng đỏ, lúc này may là anh không nhìn thấy, nếu không cô nhất định rất mất mặt.
Cô bôi kem cạo râu trên cằm anh, cẩn thận dùng dao cạo râu lướt qua.
"Cô cạo râu cũng rất điêu luyện, cô cũng học qua sao?" Anh lười biếng hỏi.
Tưởng Cầm vừa làm vừa thuận miệng nói: "Tôi đã cạo qua cho người khác vài lần, không phải việc gì khó nên cũng biết."
Đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô.
Tưởng Cầm sửng sốt cúi đầu nhìn anh. Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị bỗng thay đổi, giọng nói u ám: "Cô cạo cho ai?"
Cho dù là ai, đã từng là ai, anh cũng không thích!
"Ông nội của tôi, lúc ông ấy nằm viện thì tôi và ba ở đó chăm sóc mấy ngày."
Anh nghe thấy câu trả lời của cô thì sắc mặt dần dịu lại, đến lúc này anh mới thả lỏng thần kinh căng thẳng, cả người khôi phục lại trạng thái thoải mái.
Tưởng Cầm chớp mắt, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau sạch kem trên cằm anh.
"Vì sao anh lại quan tâm chuyện này?"