CHƯƠNG 167: LẠNH NHẠT
Rời khỏi công ty ba ngày, tình hình hiện tại của Tiêu thị đã loạn thành một mớ hỗn độn, mỗi ngày đều bị truyền thông làm ầm ĩ đến mệt nhọc, việc làm ăn của thành ẩm thực càng sụp đổ hơn, các công ty khác liên minh lại với nhau để đối phó với Tiêu thị muốn bù lỗ gấp đôi. Tiêu Chính Thịnh lại vì chuyện của Kiều Nhã mà áy náy không thôi, ở một phương diện khác lại muốn ứng phó với hoàn cảnh khó khăn của công ty, cả người đều gầy đến hốc hác, cuối cùng Hà Thanh nhìn không được nữa, gọi điện thoại cho Tuyết Chi, hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Đinh Khiên lái xe đưa Tuyết Chi đến quán cà phê, đã hẹn thời gian đến đón cô, thuận lợi đến đường gần đó xử lý chút chuyện.
Đường chủ đã sắp kết hôn rồi, đường chủ phu nhân sẽ không để chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn vào lúc này.
Tuyết Chi đến quán cà phê, Hà Thanh đã sớm ngồi chờ ở đó, vẫy tay về phía cô: “Tuyết Chi, ở đây.”
Tuyết Chi mỉm cười đi qua: “chị Thanh, chị đợi lâu rồi hả?”
“Ha ha, đâu có đâu, chị cũng vừa mới đến thôi.” Hà Thanh gọi nhân viên phục vụ mang cho Tuyết Chi một tách cà phê, sau đó mới nhìn cô, mỉm cười: “Người ta đều nói người gặp được chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Tuyết Chi bây giờ trông em càng ngày càng đẹp ra đó nha.”
Tuyết Chi nháy nháy mắt phượng về phía cô ta: “So với chị Thanh thì còn kém xa.”
“Ây nha, chị đã già rồi, trên mặt ít được mấy nếp nhăn thì cũng thầm vui mừng.”
Tuyết Chi ngọt ngào nói: “Nào có, chị Thanh không biết là mình trẻ bao nhiêu đâu.”
Hai người thoải mái nói với nhau mấy câu, Hà Thanh mới đi thẳng vào vấn đề: “Tuyết Chi à, em có thể khuyên cậu Tiêu được hay không?”
Hai mắt Tuyết Chi lập tức không có biểu cảm, biết cô ta muốn nói gì, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như cũ: “chị Thanh à, chị cũng rõ tính tình của anh ấy, chuyện anh ấy đã muốn làm thì ai cũng không ngăn cản được.”
Hà Thanh lắc đầu: “Ngoại trừ em. Trên đời này, nếu như có người có thể ngăn cản cậu ấy, thì cũng chỉ có mình em mà thôi.” Cô ta trầm ngâm nói: “Tuyết Chi, có lẽ chị không có tư cách để nói những lời này, nhưng mà chị đã làm việc ở Tiêu thị lâu như vậy rồi, thật sự không đành lòng nhìn công ty lại biến thành tình trạng như ngày hôm nay. Hiện tại cậu Tiêu không chỉ hủy đi Tiêu thị, còn có cơ nghiệp mấy chục năm qua của nhà họ Tiêu. Mặc dùng tổng giám đốc Tiêu có nhiều chỗ không làm hài lòng người khác được, nhưng ông ấy vẫn được coi là một người chủ tốt, hơn nữa ông ấy cũng có ơn đối với chị, quả thật chị không muốn nhìn ông ấy bị giày vò ngày ngày sụp đổ.”
Nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô Tuyết Chi: “Cứ coi như là giúp chị một chuyện đi, em hãy khuyên cậu Tiêu, cậu ấy đã cho Tiêu thị một một tổn thất quá lớn, tương lai trong vòng năm năm, Tiêu thị cũng không thể vực dậy được. Có hận bao nhiêu đi nữa thì cũng nên thu lại, kêu cậu ấy thu tay lại đi, hãy cho ba ruột của mình một con đường sống, cũng đồng nghĩa với việc cho nhân viên của Tiêu thị một con đường sống, nếu như công ty sụp đổ, bọn họ sẽ thất nghiệp hoàn toàn, những người này đều là những người đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn với công ty, bọn họ không nên nhận phải loại đãi ngộ bất công này.”
Hà Thanh nói rất khẩn thiết, khiến cho người khác không thể nào phản bác được.
Tuyết Chi nắm ly cà phê trong tay, ánh mắt có chút buông lỏng, nghe cô ta nói như vậy, cô nhẹ nhàng nói: “chị Thanh, em hiểu ý của chị.”
Hà Thanh vội vàng hỏi: “Vậy em đồng ý giúp chị khuyên nhủ cậu Tiêu ư?”
Tuyết Chi chậm rãi nâng mắt nên, sự thanh tĩnh trong đó khiến người khác không dám nhìn thẳng: “chị Thanh, em cũng có một ý kiến.”
“Cái gì?”
“Những lời mà chị nói lúc nãy, chị nên đi khuyên tổng giám đốc Tiêu đi.”
Hà Thanh trì trệ.
“Nếu như tổng giám đốc Tiêu là một ông chủ tốt lo lắng cho cuộc sống của nhân viên, vậy sẽ vì nhân viên cấp dưới mà dừng lại cuộc tranh đấu này.” Tuyết Chi nói không nhanh không chậm: “chị Thanh, chúng ta ai ai cũng rõ ràng nguyên nhân và quá trình gây ra chuyện này, Tiêu Chí Khiêm cố ý tiến hành theo trình tự bình thường, chỉ đáng tiếc là tổng giám đốc Tiêu lại khăng khăng giữ vững niềm kiêu ngạo của ông ta, ông ta không đồng ý thỏa hiệp với con trai.”
Hai mất Hà Thanh cụp xuống, lẳng lặng nghe.
“Thứ mà Tiêu Chí Khiêm để ý không phải là công ty của cái nhà này, anh ấy chỉ là muốn nghe một lời xin lỗi chân thành từ người cha ruột của mình năm đó đã có hành vi bỏ rơi mẹ mình. Nhưng Tiêu Chí Khiêm không phải là người dùng lời nói, cái mà anh ấy có thể làm chính là thông qua phương thức cực đoan này để khiến cho cha ruột của mình cúi đầu.” Tuyết Chi thấp giọng cười một tiếng: “Em thừa nhận đối với chuyện này thì em trăm phần trăm đứng về phía Tiêu Chí Khiêm, cho dù anh ấy có sai, em cũng can tâm tình nguyện mang tiếng xấu cùng với anh ấy. Bởi vì em đã trải qua cuộc sống khổ cực lúc nhỏ khi một thân một mình, em có thể hiểu được những chuyện mà anh ấy làm là tất cả dự tính ban đầu, khi anh ấy cần người ủng hộ thì tổng giám đốc Tiêu đang ở đâu?”
Hà Thanh nghe vậy, yếu ớt thở dài một tiếng: “Chị còn có thể nói cái gì được nữa?”
Tuyết Chi đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ta: “chị Thanh, em hiểu suy nghĩ của chị, nếu như chị thật muốn trợ giúp cho các đồng nghiệp trong công ty, vậy thì chị hãy khuyên nhủ tổng giám đốc Tiêu đi. Từ bỏ, từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại, nếu như ông ta còn tiếp tục cố chấp nữa thì cũng chỉ hại ông ta và nhân viên trong công ty thôi.”
Hà Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vốn là muốn để em khuyên cậu Tiêu, không ngờ rằng em ngược lại còn muốn chị đi khuyên tổng giám đốc Tiêu. Tuyết Chi à, em đi theo cậu Tiêu lâu như vậy rồi, thế mà cũng biến thành người xấu bụng khó chơi, xem ra chị tìm em là một quyết định sai lầm.”
Tuyết Chi lập tức nở nụ cười: “chị Thanh, chị đừng có nói như vậy chứ, mấy ngày nay chị không thấy em, không nhớ em hả?”
Hà Thanh cố ý làm cho sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Ai lại nhớ đến cái cô gái có miệng lưỡi bén nhọn như vậy hả.”
“Hihi, chị Thanh tốt nhất với em rồi.”
Hai người lại nói chuyện một lúc lâu, cả hai đều ăn ý mà tránh đi chủ đề liên quan đến Tiêu thị.
Lúc này, Hà Thanh nhận được một cuộc điện thoại: “Tôi ở bên ngoài...” Sắc mặt của cô ta thay đổi, lông mày nhanh chóng nhăn lại: “Trước tiên hãy ngăn những ký giả kia đi, tôi lập tức trở về ngay... À đúng rồi, trước khi tôi trở về không cho phép lộ ra nửa chữ nào với người ở bên ngoài, tất cả mọi chuyện chờ tôi trở về rồi lại nói.”
Nói xong, cô ta vội vàng cất điện thoại, lấy ra bóp tiền từ trong túi: “Tuyết Chi à, thật sự xin lỗi, công ty còn có chút chuyện, chị phải đi trước đây.”
Tuyết Chi gật gật đầu: “chị Thanh, chị cứ bận chuyện của chị đi, cứ để em mời cho, lần sau chị mời cũng được mà.”
Hà Thanh đang rất gấp gáp, cũng không khách khí với cô: “Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi.” Cầm túi xách lên, cô ta nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê.
Tuyết Chi nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách thời gian Đinh Khiên đến đón mình vẫn còn sớm, cô lại không muốn muốn làm phiền đến công việc của anh ta, liền ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ uống cà phê đọc tạp chí.
Lúc này có người đi tới trực tiếp ngồi ở đó diện cô, Tuyết Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ở đối diện, ánh mắt có chút trừng lớn: “Bắc Minh Hạo?”
Mà ở đối diện, nụ cười trên mặt Bắc Minh Hạo ôn hòa, hai mắt chăm chú nhìn về phía cô: “Tuyết Chi, đã lâu không gặp.”
Rất lâu rất lâu, thời gian đã lâu như vậy rồi, anh ta đã sắp quên bộ dáng của cô. Chỉ có lúc gặp lại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra anh ta cũng chưa từng quên, mà đã sớm đem cô khắc sâu trong đáy lòng, anh ta đã đem cô đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, liên kết với linh hồn của anh ta.
Tuyết Chi thu lại vẻ mặt kinh ngạc, xa cách gật đầu với anh ta: “Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi.”
Mặc dù thái độ của cô vẫn có chút xa cách, nhưng so sánh với sự đối chọi gay gắt lúc trước cũng đã tốt hơn nhiều rồi, cô đã từng nói sẽ bỏ qua lỗi lầm của anh ta, cũng sẽ không lãng phí tâm tư đối với chuyện này.
“Đến đây gặp bạn à?” Cô hỏi.
“Ừm.” Bắc Minh Hạo nói, lại bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Đáng tiếc là bị người ta cho leo cây.” Tạm dừng lại, anh ta nói: “Nghe nói em sắp kết hôn rồi.”
“Lễ giáng sinh.” Tuyết Chi suy nghĩ một chút, lại cười với anh ta một cái, sau đó đưa thiệp mời chính thức cho anh ta: “Hoan nghênh anh đến tham gia hôn lễ của tôi.”
Sự thoải mái trong đôi mắt của Bắc Minh Hạo dần dần tiêu tan, hai tay không ngừng nắm chặt, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc ở nơi đó, anh ta nhàn nhạt cười: “Nếu rảnh, anh nhất định sẽ đến.”
Nói xong anh ta đứng dậy: “Anh phải đi rồi.”
“Có cần anh đưa em về không?”
“Không cần đâu, đợi lát nữa có người đến đón tôi rồi.”
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Hai người khách sáo lạnh nhạt, Tuyết Chi nhìn bóng dáng Bắc Minh Hạo rời đi, trong lòng bình tĩnh đến lạ lùng, không hề có một tia gợn sóng.
Đó là người đàn ông mà hai năm trước cô còn vì anh ta mà muốn sống muốn chết, không ngờ là lúc gặp lại còn có thể bình tĩnh như thế, xem ra thời gian đúng là một liều thuốc tốt!
Sau khi Bắc Minh Hạo rời khỏi quán cà phê, lại lấy camera móc trên áo sơ mi xuống, đem nó đặt trong túi quần, sau đó lại lấy tai nghe nhét vào lỗ tai, bên trong truyền đến một giọng nói cực kì lười biếng: “Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.”
Bắc Minh Hạo hít một hơi thật dài, hai tay chậm rãi siết chặt, biểu cảm trên mặt vẫn không nhịn được mà xảy ra chút thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Ừm.”
“Ha ha.” Tiếng cười ở phía bên kia vừa như an ủi vuốt ve, vừa quỷ quyệt: “Thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ấy mặc áo cưới, nhất định rất đẹp.”
Hai con ngươi của Bắc Minh Hạo hung ác nham hiểm đến đáng sợ, đôi môi mím chặt, nhưng cũng chỉ mở miệng: “Ừ.”
Sau khi ngáp một cái, người ở bên kia lên tiếng: “Chuyện kế tiếp, anh biết nên làm như thế nào rồi chứ.”
“Ừ.”
Giọng nói bên kia lập tức biến mất.
Bắc Minh Hạo oán hận lấy tai nghe ra ném trên mặt đất, đạp một cái vỡ tan.
Đáng chết, người đàn ông kia lại có hứng thú với Tuyết Chi.
Anh ta có thể không được Tuyết Chi thích, anh ta có thể nghĩ tất cả mọi cách để cướp Tuyết Chi từ trong tay Tiêu Chí Khiêm, nhưng anh ta không thể để loại người như vậy đánh chủ ý lên Tuyết Chi. Mặc dù còn chưa từng gặp qua “anh ta”, nhưng Bắc Minh Hạo lại có thể từ những cuộc trò chuyện của cả hai cảm giác được người này có một loại hơi thở khiếp người, giống như một cái lưới kinh khủng vô hình, chỉ cần bị anh ta chỉ định sẽ không có cách nào đào thoát được.
Bắc Minh Hạo đã từng muốn điều tra anh ta, nhưng lại không có đầu mối, thực lực của anh ta lại không thể xem thường được, chỉ là anh ta cũng muốn điều tra nhưng lại không có cách nào điều tra được. Hơn nữa sau khi thay thế vị trí mãnh hổ, từ đầu đến cuối đều có cảm giác bị người khác dòm ngó, mỗi giờ mỗi khắc đều giày vò anh ta muốn phát điên lên được.
Loại người như thế này, làm sao anh có thể để cho Tuyết Chi tiếp xúc được?
Bắc Minh Hạo ngồi vào xe của mình, châm điếu thuốc lá, vừa hút vừa ngăn lông mày.
Anh nhất định phải tra cho rõ ràng chuyện của người kia mới được, nếu không mình vĩnh viễn sẽ chỉ bị hắn ta khống chế trong lòng bàn tay, sau này sợ rằng cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Cho dù là vì Tuyết Chi, anh ta cũng nhất định phải làm như vậy.
Đinh Khiên dựa theo thời gian đã hẹn trước mà xuất hiện, Tuyết Chi đi tới, thuận tiện mang theo hai hộp bánh gato, một hộp mang về cho Tiêu Chí Khiêm, một hộp khác cho ba và thím Đỗ.
“Tuyết Chi, lúc nãy không có chuyện gì chứ?” Đinh Khiên ngồi trong xe không yên lòng hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp chị Thanh mà thôi.” Tuyết Chi cũng không nói đến chuyện gặp phải Bắc Minh Hạo, bởi vì Tiêu Chí Khiêm không thích anh ta, cô cũng không muốn bởi vì lần gặp nhau ngày hôm nay mà dính dáng đến chút phiền toái không cần thiết.