CHƯƠNG 379: CÙNG ANH TA XUỐNG ĐỊA NGỤC
"Im miệng!" Phạm Vy Hiên cắn răng, ánh mắt u ám: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, đi ra ngoài!"
"Phạm Vy Hiên…"
Không đợi anh ta nói thì cửa được mở ra.
"Chuyện… Chuyện gì vậy?" Vẻ mặt bà Liên khó hiểu, cảm giác bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, bà nhặt gối lên, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa… Đang cãi nhau?"
"Không có." Trương Thanh Đình lập tức cười tủm tỉm giải thích: "Phạm Vy Hiên muốn xuất viện về gặp Cẩn Hành, nhưng con đang khuyên cô ấy."
"Haiz! Thì ra là vậy!" Bà Liên nhẹ nhàng thở ra, không khỏi đi tới trách mắng: "Phạm Vy Hiên, không phải mẹ nói con phải nghỉ ngơi cho tốt sao? Vừa rồi mẹ đã bàn bạc với bác sĩ, chỉ cần con tốt hơn thì cuối tuần chúng ta có thể xuất viện."
Phạm Vy Hiên thu lại ánh mắt lạnh lùng từ trên người Trương Thanh Đình: "Con biết rồi."
Bà Liên đi đến thu dọn gối đầu: "Đừng giở tính trẻ con nữa, mau nằm xuống đi."
"Vâng."
Phạm Vy Hiên nằm xuống thì Trương Thanh Đình nói: "Mẹ, thời gian không còn sớm, để Phạm Vy Hiên nghỉ ngơi đi, chúng ta về nhà thôi."
"Được." Bà Liên lại dặn dò Phạm Vy Hiên vài câu, sau đó đi theo Trương Thanh Đình rời khỏi bệnh viện.
Phạm Vy Hiên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn tức giận, không muốn bất kỳ ai nào làm phiền mình.
Khi xe dừng lại ở nhà họ Liên, bà Liên nói Trương Thanh Đình dừng xe.
"Mẹ, sao vậy?"
Bà Liên ngồi phía sau xe, trên mặt che giấu sự u ám, không thấy rõ cảm xúc.
"Thanh Đình, vừa rồi con và Phạm Vy Hiên xảy ra chuyện gì?"
Trương Thanh Đình vuốt tay lái mỉm cười nói: "Mẹ, không phải con đã giải thích rồi sao?"
"Thật sao?" Giọng nói bà Liên có chút lạnh nhạt: "Con nói thật đi, mẹ vốn không đồng ý con và con gái mẹ kết hôn, là Mạn Tinh kiên trì, không quan tâm cắt đứt quan hệ với mẹ. Con bé là đứa con gái duy nhất, sao ba mẹ có thể không điều tra người đàn ông đó chứ? Cho nên mẹ cũng biết chuyện con theo đuổi Phạm Vy Hiên."
Trương Thanh Đình im lặng nghe cũng không phản bác, điều này làm cho bà Liên càng thêm thất vọng.
Anh ta nói: "Con thích Phạm Vy Hiên là chuyện của con, không liên quan đến cô ấy, tất cả mọi chuyện có thể đẩy lên người con."
Bà Liên nghe xong thì không khỏi thở dài: "Xem ra con gái của mẹ đã hoàn toàn thua cuộc. Mẹ cũng biết mọi chuyện đi tới ngày hôm nay là do Mạn Tinh cố chấp, không trách con. Mẹ sẽ không trách con, cũng sẽ không giận chó đánh mèo Phạm Vy Hiên. Nhưng Thanh Đình, mẹ không quan tâm con yêu ai, nếu con đã cưới Mạn Tinh, sắp trở thành ba đứa bé rồi, có phải nên gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ hay không?"
Trương Thanh Đình hít sâu một hơi: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về thôi, Mạn Tinh nhất định lo lắng chờ ở nhà."
Xe từ từ khởi động, từ đầu đến cuối vẻ mặt Trương Thanh Đình vẫn căng cứng.
Về đến nhà, bà Liên thật sự rất mệt mỏi nên sớm về phòng nghỉ ngơi. Trương Thanh Đình về phòng nhìn thấy người phụ nữ ngủ trên sô pha thì nhẹ nhàng đi qua tắt tivi, cầm chăn mỏng đắp lên người cô.
Trong phòng có chút oi bức, không mở điều hòa, anh ta đi xuống lầu, đứng hút thuốc ở trong sân.
Trăng sáng yên tĩnh trên đỉnh đầu, ánh trăng xuyên qua tầng mây mỏng, giống như tấm rèm chiếu xuống.
Anh ta hút xong một điếu thuốc thì nghiêng đầu nhìn về phía sân sau, rồi chậm rãi đi tới đó.
Anh ta mở cửa ra, trong phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y, thậm chí có chút hắc, anh ta bản năng giơ tay che mũi.
Anh ta đi vào, mượn ánh trăng mới thấy rõ người đàn ông nằm trên giường, rất khó tưởng tượng một người từng khí phách mạnh mẽ, hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh như thế.
Hai tay anh ta bỏ trong túi đứng trước giường, hơi híp mắt lại.
Anh ta bỗng giật mình.
Không biết Liên Cẩn Hành tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt trong suốt dừng lại trên mặt anh ta.
Sự hoảng loạn nhanh chóng biến mất, anh ta lộ ra cười nhạt: "Tôi đến thăm anh một chút, làm phiền đến anh sao? Vậy thì tôi đi đây."
Anh ta định xoay người, Liên Cẩn Hành lạnh lùng nói: "Vì sao anh muốn làm như vậy?"
Bước chân Trương Thanh Đình đột nhiên dừng lại, đứng ở đó, một lúc sau mới nói: "Tôi không biết anh nói gì cả."
"Ngày Katmandu xảy ra động đất, anh cũng ở chỗ đó."
Trương Thanh Đình nắm chặt tay lại, bỗng nhiên xoay người: "Cho nên anh muốn tố cáo tôi? Anh cứ tự nhiên, tôi không sợ!"
Liên Cẩn Hành nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh chứa sự khinh bỉ: "Tôi đã thành như vậy, vì sao anh còn muốn làm cho em gái tuyệt vọng?"
Trái tim Trương Thanh Đình run lên.
Liên Cẩn Hành thu lại tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt lại: "Coi như tôi đền bù cho anh, tôi sẽ mang bí mật này vào quan tài, đừng để cho em gái tôi biết… Hiện tại thì anh cút đi."
Trương Thanh Đình cắn chặt răng, nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi anh ta ra ngoài, mặc kệ miệng thở hổn hển, mở lòng bàn tay đầy mồ hôi ra.
Anh ta đi qua cây cầu nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy người đứng đối diện, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Mạn Tinh… Sao em lại ở chỗ này?"
Dương Mạn Tinh không nói gì, xoay người trở về.
Trương Thanh Đình lập tức đi theo: "Vừa rồi anh thấy em ngủ rồi nên đi xuống dưới hút điếu thuốc, sau đó muốn đến thăm Cẩn Hành một chút."
"À, thật sao?" Giọng Dương Mạn Tinh vô cùng lạnh nhạt.
Hai người một trước một sau về phòng, Dương Mạn Tinh mở tủ quần áo lấy vali, sau đó thu dọn đồ đạc.
"Mạn Tinh…"
Cô không nói tiếng nào làm cho Trương Thanh Đình hốt hoảng trong lòng, anh ta bất an hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Dương Mạn Tinh cũng không ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nói: "Thu dọn đồ đạc."
"Đã trễ như vậy còn xếp đồ? Ngày mai rồi nói…"
Cô không đáp lời, tiếp tục thu dọn.
Trương Thanh Đình nhíu mày đi tới: "Anh giúp em."
Dương Mạn Tinh bỗng cứng đờ nói: "Không cần."
"Anh làm cho, em đi nghỉ ngơi đi…"
Cô kéo quần áo trong tay anh ta: "Em đã nói không cần!"
Trương Thanh Đình ngây người, ngẩng đầu nhìn cô, Dương Mạn Tinh nắm chặt quần áo đột nhiên ném xuống đất, cô ngẩng đầu, trong ánh mắt ngoại trừ thất vọng thì còn có oán hận.
"Anh muốn giết anh ấy sao?"
So với cơn tức giận của cô, ngược lại Trương Thanh Đình rất bình tĩnh, nếu anh ta xác định cô đã nghe thấy được thì không cần suy đoán lung tung nữa, cũng cảm thấy yên tâm.
"Anh vốn dĩ muốn cứu anh ta, nhưng tình huống khẩn cấp, anh chỉ có thể cứu một người…"
Dương Mạn Tinh khó tin nhìn anh ta: "Cho nên anh đẩy anh ấy ra?"
Trương Thanh Đình không biểu cảm nói: "Anh ta bị thương rất nặng, có vẻ không sống nổi, anh không thể nào cứu anh ta mà không cứu Phạm Vy Hiên."
Dương Mạn Tinh đột nhiên xông tới nắm lấy vạt áo anh ta: "Vậy vì sao anh không tìm người cứu anh ấy? Vì sao cho tới bây giờ anh cũng không chịu nói? Anh vốn muốn anh ấy chết!"
Trương Thanh Đình nheo mắt lại nhìn cô, một lúc lâu anh ta kéo tay cô ra: "Đây là ý của ông trời, không thể trách anh."
Sự lạnh lùng của anh ta làm cho Dương Mạn Tinh lùi lại phía sau một bước, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh ta: "Trương Thanh Đình, anh còn là Trương Thanh Đình mà tôi biết sao?"
Trương Thanh Đình ngồi xuống: "Anh nên thế nào? Tất cả mọi người đều quyết định con đường của anh, nói cho anh nên thế nào lại không quan tâm suy nghĩ của anh! Không ai quan tâm anh có vui vẻ hay không, anh có muốn hay không!"
Dương Mạn Tinh cười lạnh: "Anh muốn là Phạm Vy Hiên?"
"Phải." Trương Thanh Đình không do dự thừa nhận: "Anh yêu cô ấy hơn mọi người nghĩ! Vì cô ấy, anh có thể chấp nhận mọi thứ không hoàn hảo!"
"Mọi thứ… Không hoàn hảo." Dương Mạn Tinh lẩm bẩm mấy chữ này, ngẩng đầu lên: "Bao gồm cả em sao?"
Trương Thanh Đình không trả lời, Dương Mạn Tinh lại bật cười ra tiếng: "Không thể tưởng được em vẫn thua cuộc."
"Mạn Tinh, chúng ta ly hôn đi."
Dương Mạn Tinh nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng lại lạnh băng: "Em sắp sinh con, anh lại nói câu này với em sao?"
Trương Thanh Đình bình tĩnh nói: "Anh sẽ nuôi dưỡng đứa bé, cho dù em muốn gì thì anh cũng đồng ý với em! Thậm chí anh có thể cho em toàn bộ tài sản."
Dương Mạn Tinh cười trào phúng: "Anh có nhiều tiền hơn nhà họ Liên sao?"
Trương Thanh Đình cũng không phủ nhận, anh ta nói: "Anh chỉ có thể bù đắp như thế."
Dương Mạn Tinh đi đến trước bàn cầm lấy hộp thuốc rồi châm một điếu thuốc, Trương Thanh Đình chỉ nhìn không ngăn cản.
"Em nhớ mình đã nói với anh, anh làm như vậy thì chỉ có một kết cục." Cô nói.
Trương Thanh Đình nhất thời không vui nhíu mày: "Mạn Tinh, em có ý gì? Động một chút là dùng cái chết uy hiếp anh, anh thật sự không chịu nổi nữa! Trước khi kết hôn anh đã nói thật với em, anh không yêu em, sau này cũng không thể yêu em! Hôm nay xảy ra chuyện này thì em đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh, anh cũng nhận lấy! Nhưng chúng ta có thể dùng cách giải quyết của người trưởng thành được không?"
Tay Dương Mạn Tinh cầm điếu thuốc run lên, nhưng cô không nói chuyện, vẫn hút thuốc.
"Em còn trẻ, em sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, vì sao nhất định phải là anh chứ?" Trương Thanh Đình càng nói càng không cam lòng, lo lắng đi qua đi lại trong phòng: "Bởi vì trách nhiệm đáng chết này, anh giống như bị trói tay chân lại, chỉ có thể bị trói tại chỗ, cũng không dám đi một bước! Anh trơ mắt nhìn người mình yêu đi về phía người khác… Em có biết cảm giác đó đau đớn thế nào không?"
Dương Mạn Tinh nâng lên run rẩy tay, đem yên đưa đến giữa môi, cười lạnh: "Anh không cần nói với em những chuyện này?"
"Dựa vào cái gì anh phải chịu đựng như thế? Anh chịu đựng đủ rồi!" Trương Thanh Đình không quan tâm cô, liên tục ở phát tiết sự khó chịu: "Cô ấy cần anh, anh không thể vứt bỏ cô ấy, anh muốn ở bên cạnh cô ấy… Đúng vậy, ở bên cạnh cô ấy! Cơ thể Liên Cẩn Hành không thể kiên trì được bao lâu, anh chỉ cần chờ đến lúc đó…"
Câu nói này giống như bom hẹn giờ, lập tức nổ tung.
Dương Mạn Tinh giống như nổi điên nhào tới: "Em không cho phép anh nguyền rủa anh ấy!"
Hai tay cô nắm lấy vạt áo của anh ta, Trương Thanh Đình không kiên nhẫn muốn kéo ra, cô lại nắm chặt, hai mắt đỏ bừng.
"Anh biết mình nói không dễ nghe, nhưng tôi nói sự thật, anh ta bị thương quá nặng, sớm muộn gì cũng sẽ…"
Dương Mạn Tinh đột nhiên tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
"Anh còn dám nói anh tôi một chữ nữa thì cho dù tôi hy sinh cái mạng này cũng sẽ không tha cho anh!"
Nếu nói Trương Thanh Đình là người cô yêu nhất trên đời này, thì Liên Cẩn Hành chính là người thân duy nhất của cô. Nếu bắt buộc phải chọn, cô sẽ không do dự lựa chọn bảo vệ Liên Cẩn Hành! Còn Trương Thanh Đình, như một sự trừng phạt, cô sẽ cùng anh ta xuống địa ngục.