CHƯƠNG 392: ĐƯA ANH ĐI ĐẾN MỘT NƠI TỐT ĐẸP
Cô không ngừng lắc đầu: “Người nên xin lỗi là em, không có dũng khí ở bên cạnh anh.”
“Không.” Anh nói: “Như vậy mới là điều tồi tệ nhất.”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Cảm ơn em đã để anh giữ lại được sự tôn nghiêm của mình.”
Đối với một người đàn ông mà nói, không có điều gì chán nản và tổn hại hơn việc sự tồi tệ, bất lực của bản thân được phơi bày trước mặt người phụ nữ mình yêu.
Đôi môi của Vy Hiên run bần bật, cúi đầu xuống, lau sạch chân cho anh: “Em đi đổi chậu nước nóng.”
Cô vội vàng đi vào trong, không lâu sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng khóc lớn của cô.
Mà anh chỉ mỉm cười.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, anh nghĩ, có lẽ nên để cô trút hết bầu tâm sự, mấy ngày nay cô vẫn luôn kìm nén, không rơi một giọt nước mắt trước mặt anh. Nhưng anh biết, cô cũng cần phải từ từ vượt qua những rào cản kia.
Mười phút sau, Vy Hiên lại xuất hiện trước mặt anh, mặc dù hai mắt đỏ hoe, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn rất nhiều.
“Không ngờ, ngay cả nguyên liệu tiểu Tần cũng chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhét đầy một tủ lạnh! Tối nay muốn ăn gì? Em nấu cho anh.”
Liên Cẩn Hành nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì ăn món đầu tiên mà em làm đi.”
Vy Hiên nheo đôi mắt xinh đẹp lại: “Muốn kiểm tra trí nhớ của em sao?”
Anh nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”
Cô bật cười: “Anh cứ đợi đấy! Đảm bảo anh sẽ mê tài nấu nướng của em!”
Cô quay người đi vào trong, anh khẽ cười, thầm nói: “Sớm đã mê rồi…”
Mãi đến khi trong phòng bếp truyền đến tiếng vo gạo và rửa rau, anh mới nhíu mày, hai chân bất giác run lên.
Xem ra, hôm nay quả thực là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Vy Hiên chuẩn bị xong bữa tối, lúc đi ra, nhìn thấy anh đang ngồi ngủ ở cửa. Cô không gọi anh dậy mà lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Vy Hiên ngồi bên cạnh, vừa chống cằm, vừa nhìn anh một lúc lâu, sau đó lại lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh anh, cẩn thận khoác lên cánh tay của anh, bàn tay đặt vào trong tay anh để lấy một chút hơi ấm, sau đó nhắm mắt lại, thử áp má vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Mỗi nhịp đập, khóe miệng cô lại cong lên một chút.
Thật sự hi vọng kim đồng hồ có thể quay chậm lại, thời gian có thể trôi đi chậm một chút, không cần ồn ào, không cần quá hoàn hảo, chỉ cần có thể đến gần, yên tĩnh đếm nhịp tim của anh….chính là hạnh phúc mà cô mong muốn.
Một ngày nữa lại đến, bầu trời xanh xa vời vợi
Vy Hiên kéo rèm cửa, để ánh nắng rực rỡ chiếu vào, quay người, nhìn người đàn ông ở trên giường đã ngồi dậy, cô lập tức chạy đến, đặt dép đi ở nhà vào bên cạnh chân anh, muốn giúp anh đi, anh đưa tay ra giữ lấy vai cô: “Để anh tự làm.”
Mặc dù động tác chậm chạp, nhưng anh vẫn từ từ xỏ dép vào, sau đó khoác áo ngủ lên. Vy Hiên đứng ở bên cạnh nhìn, không biết đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Vy Hiên đột nhiên hỏi anh: “Hôm nay không đến công ty đúng không?”
Liên Cẩn Hành gật đầu: “Anh có 3 ngày nghỉ.”
Hai mắt cô đột nhiên sáng lên: “Vậy đi cùng em đến một nơi nhé!”
Không đợi anh trả lời, cô quay người nhanh chóng chạy vào phòng tắm, giọng nói xuyên qua cửa kính truyền đến: “Nhớ phải trang điểm, ăn mặc đẹp một chút!”
Liên Cẩn Hành nhún vai: “Không trang điểm cũng đã rất đẹp trai rồi.”
Tiếng cười sảng khoái của cô từ trong phòng tắm vọng ra: “Anh Liên à, tự luyến quá đi!”
Rất nhanh, Vy Hiên đã tắm rửa xong, mở tủ quần áo ra để chọn đồ: “Bộ này có đẹp không? Còn cái này thì sao?”
Liên Cẩn Hành đã thay đồ xong từ lâu, ngồi trên chiếc sofa ở đối diện, nghiêm túc giúp cô tham khảo: “Màu tím không đẹp, lỗi thời….màu đen quá ảm đạm…”
Vy Hiên chọn một chiếc váy màu xanh ngọc ở trong tủ quần áo, và một chiếc áo khoác màu trắng: “Bộ này thì sao?”
Anh đánh giá một lượt, nheo mắt: “Cũng được.”
Có thể khiến Liên Cẩn Hành nói như vậy chứng tỏ là rất tốt!
Vy Hiên vội vàng nói: “Đợi em!”
Cô muốn đi vào phòng tắm để thay đồ, nhưng lại bị anh cản lại: “Cũng không phải là chưa từng nhìn qua, còn từng chạm vào, phiền phức như vậy làm gì? Cứ thay ở đây đi.” Đi gần đến anh nói: “Tiết kiệm thời gian.”
Vy Hiên đỏ mặt, nhưng qua hai giây đấu tranh, sau đó phóng khoáng đặt quần áo xuống, sau đó từ từ cởi áo ngủ ra. Cho dù xấu hổ đến mức làn da ửng đỏ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, quay người lại mặc đồ lót…
Nhưng càng lo lắng, móc phía sau của áo lót càng khó cài, cuối cùng động tác của cô có chút thô bạo
Lúc này, có một bàn tay khác tiếp tục động tác của cô.
Vy Hiên giật mình, anh thản nhiên cài khóa áo lót lại.
Một ngày nữa lại đến, bầu trời xa vời vợi.
Vy Hiên kéo rèm cửa sổ, để ánh sáng rực rỡ chiếu vào, quay người qua, nhìn thấy người đàn ông trên giường đã ngồi dậy, cô vội vàng chạy đến, đem dép đi trong nhà của anh đặt bên chân, muốn giúp anh đi, nhưng anh lại đưa tay ra giữ lấy vai cô: “Để anh tự làm.”
Mặc dù động tác chậm chạp, nhưng anh vẫn từ từ đi dép, sau đó mặc áo ngủ. Vy Hiên đứng bên cạnh nhìn, không biết đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Vy Hiên đột nhiên hỏi anh: “Hôm nay không phải đến công ty phải không?”
Liên Cẩn Hành gật đầu: “Anh có ba ngày nghỉ phép.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại: “Vậy đi cùng em đến một nơi nhé!”
Không đợi anh trả lời, cô đã quay người vội vàng đi vào phòng tắm, giọng nói xuyên qua cửa kính truyền đến: “Nhớ trang điểm, ăn mặc đẹp một chút!”
Liên Cẩn Hành nhún vai: “Không trang điểm cũng đã rất đẹp trai rồi.”
Tiếng cười sảng khoái của cô từ trong phòng tắm truyền ra: “Anh Liên à, anh quá tự luyến rồi đó!”
Rất nhanh, Vy Hiên đã vệ sinh cá nhân xong, mở tủ quần áo ra để chọn đồ: “Bộ này có đẹp không? Bộ này thì sao?”
Liên Cẩn Hành đã thay đồ xong từ lâu, ngồi trên chiếc sofa đối diện, nghiêm túc giúp cô tham khảo: “Màu tím không đẹp, lỗi thời…màu đen quá ảm đạm….”
Vy Hiên chọn một chiếc váy màu xanh ngọc và một chiếc áo khoác màu trắng từ trong tủ quần áo: “Bộ này thì sao?”
Anh đánh giá một lượt, nheo mắt: “Cũng được.”
Có thể khiến Liên Cẩn Hành nói như vậy, chứng tỏ là rất tốt!
Vy Hiên vội vàng nói: “Đợi em!”
Cô muốn đi vào phòng tắm để thay đồ, nhưng lại bị anh ngăn lại: “Cũng không phải là chưa từng nhìn qua, còn sờ qua, hôn qua, phiền phức như vậy làm gì? Cứ thay ở đây đi.” Đến gần, anh nói: “Tiết kiệm thời gian.”
Vy Hiên đỏ mặt, nhưng sau hai giây đấu tranh, hào phóng đặt quần áo xuống, sau đó từ từ cởi áo ngủ trên người ra. Cho dù xấu hổ đến mức làn da đỏ ửng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, quay người lại mặc đồ lót…
Nhưng càng vội, móc cài phía sau của áo lót càng khó cài, cuối cùng động tác của cô có chút thô bạo.
Lúc này, một bàn tay khác tiếp tục động tác của cô.
Vy Hiên sững sờ, anh thản nhiên cài móc áo lót lại, lại đưa quần áo mà cô muốn thay cho cô.
Khuôn mặt Vy Hiên đỏ ửng nhìn anh, trong lòng cảm thấy bất lực, xem ra cô đã được định trước là phải rơi vào tay người đàn ông này, cho dù là ở bên nhau bao lâu, từ đầu đến cuối cô đối với anh vẫn là đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp, khó mà kiềm chế được.
“Không phải là đang vội sao?” Anh nhướng mày nhìn cô.
Vy Hiên đè nén trái tim đang loạn nhịp của mình, bình tĩnh nhận lấy bộ đồ trong tay anh, ‘ừ’ một tiếng, quay người dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ.
Đi đến trước bàn trang điểm, chiếc bàn trang điểm này là anh đặc biệt tìm người thiết kế cho cô, lặng lẽ xuất hiện ở trong phòng. Cô nhìn vào gương, sau đó xõa mái tóc dài của mình ra, dùng một chiếc kẹp tóc hình ngôi sao kẹp lên, vô cùng xinh đẹp.
Liên Cẩn Hành ở phía sau cô, đột nhiên hỏi: “Nhẫn đâu?”
Ánh mắt theo anh rơi vào ngón tay, cô giơ tay lên: “Cất đi rồi, sợ bị rơi mất.”
“Anh nhớ anh đã từng nói, nếu như em không đeo nhẫn….”
“Nhớ nhớ.” Vy Hiên lấy một chiếc hộp từ trong ngắn kéo của bàn trang điểm ra, mở ra, lấy chiếc nhẫn kim cương to bằng qủa trứng chim bồ câu đeo lên ngón áp út, sau đó giơ ra trước mặt anh, lắc lắc: “Này!”
Lúc này Liên Cẩn Hành mới bĩnh tĩnh lại: “Rất đẹp.” Anh nói.
Vy Hiên vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, đây là một đôi mà!”
Anh dừng một chút: “…Anh nói chiếc nhẫn.”
Vy Hiên im lặng nhìn anh, vẻ mặt buồn bực: “Cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Liên Cẩn Hành: “….Được rồi, đôi tay của người chơi đàn cello đã từng chơi qua vô số bản nhạc còn đẹp hơn cả chiếc nhẫn.”
Cuối cùng Vy Hiên cũng mỉm cười, bước lên trước, kéo cánh tay của Liên Cẩn Hành: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc đi xuống tầng, anh khăng khăng muốn tự mình đi.
Mặc dù mỗi bước đi đầu gối của anh đều đau giống như kim châm, nhưng anh vẫn không nói một lời, chống gậy từng bước từng bước đi xuống.
Vy Hiên đứng ở bên dưới, nhìn thấy vậy vô cùng đau lòng, không kiềm chế được nói: “Hay là, lắp một chiếc thang máy, rất thuận tiện.”
“Không cần.” Anh lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: “Anh có thể làm được.”
Vy Hiên không nói gì nữa, đi về phía trước, ôm lấy eo anh, mặc dù đã gầy hơn rất nhiều, nhưng chỉ có vòng tay của anh mới khiến cô thoải mái và an tâm nhất.
“Cẩn Hành, anh không thể xảy ra chuyện nữa…em thật sự không mạnh mẽ như vậy.”
Những thứ có thể chịu đựng không nhiều, nhưng anh không phải là một trong số đó.
Liên Cẩn Hành chỉ “ừ” một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, một mảng tối bao trùm lên.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đóng hàng rào ngoài sân lại, nói chuyện với những bông cúc họa mi ở trong sân.
Hàng xóm đi qua chào hỏi: “Ui da, anh Liên, lâu rồi không gặp anh….Ơ? Sao vậy? Sức khỏe anh không được tốt sao? Than ôi, anh Liên, anh gầy đi rất nhiều đó!”
Vy Hiên muốn chuyển chủ đề, nhưng Liên Cẩn Hành lại lịch sự trả lời: “Bị bệnh nặng, sau này đi đâu đều không thể thiếu nó.”
Vy Hiên nghe thấy vậy vô cùng đau lòng, bàn tay đang nắm tay anh siết chặt hơn.
Hàng xóm vô cùng thương cảm, cũng ngại hỏi quá nhiều, chỉ không ngừng nói: “Người tốt sẽ được gặp được những điều tốt đẹp! Anh Liên, anh và vợ đều tốt như vậy, nhất định sẽ khỏi bệnh!”
Anh cười: “Cảm ơn lời chúc phúc.”
Lên xe, Vy Hiên liếc nhìn chân của anh, cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm sấp lên chân của anh, sợ sẽ làm anh đau nên không dám dùng lực.
“Cẩn Hành, có phải là rất đau đúng không?” Sau đó, giọng nói của cô càng nhẹ: “Anh không nói em cũng biết.”
Cao Oa nói với cô, anh không nên đứng dậy sớm như vậy, nhưng anh lại khăng khăng làm như vậy.
Có thể tưởng tượng ra nó khó khăn và đau đớn như thế nào.
Liên Cẩn Hành vuốt má cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Nhìn thấy em thì không còn cảm thấy đau nữa.”
Má của Vy Hiên vùi vào chân anh, lúc này, chỗ đó đã ướt đẫm.
Cô ngẩng đầu lên, lại là một nụ cười rực rỡ, thần bí nói: “Hôm nay, em sẽ dẫn anh đến một nơi rất tốt!”
Anh nghi hoặc nhìn cô: “Em có chắc là mình sẽ lái xe?”