CHƯƠNG 360: RỜI KHỎI
Khi Vy Hiên bước vào, lướt qua người Lương Côn Tịnh, người ở sau cụp mắt, mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó rời khỏi.
Vy Hiên đi vào, nhìn thấy ông cụ nằm trên giường, sắc mặt không quá tốt, cực kỳ hốc hác, nhưng đôi mắt vẫn có rất sáng và có thần.
“Ngồi đi.” Liên Thủ Vọng lên tiếng.
Vy Hiên ngồi xuống: “Sức khỏe của ông như thế nào rồi?”
“Bây giờ còn chưa chết được.” Liên Thủ Vọng giống như khiêu khích, nhưng Vy Hiên biết, ông cụ này khi giở chứng thì thái độ nói chuyện với ai cũng đều không tốt.
Cô bình tĩnh nói: “Vậy ông phải tiếp tục giữ gìn.”
Liên Thủ Vọng nhìn cô, môi mím chặt lại từ từ nhếch lên, dần dần, ông cụ nói: “Cô đến tìm Cẩn Hành?”
Vy Hiên cũng không giấu diếm: “Phải.”
Liên Thủ Vọng khẽ cười vô thức hai tiếng, chậm rãi mở miệng: “Cô nhóc, ta bây giờ trong tình trạng này rồi, ta nói với mấy lời thật lòng với cô.”
“Ta rất hiểu cháu trai của ta, nó hiếm khi thích một cô gái như vậy, ta nến ủng hộ nó. Tuy nhiên, ta cũng biết rõ, cho dù ta không đồng ý, nó căn bản cũng sẽ không nghe ta, thậm chí, sự cố chấp của ta sẽ ép nó càng xa hơn!” Nói xong, ông cụ lắc đầu: “Không thỏa đáng.”
Vy Hiên im lặng lắng nghe, ông cụ tiếp tục nói: “Đến hôm nay, ta vẫn có thái độ đó, nó muốn lấy ai là chuyện của nó, cháu trai của Liên Thủ Vọng ta, đã định sẵn sẽ không bị người khác quay vòng!” Ánh mắt nhìn sang cô, lời nói của ông cụ trở nên sắc bén, nói: “Nhưng cô gái, cô thật sự cứ muốn gả cho nó sao?”
Ông cụ muốn nói gì, trong lòng Vy Hiên đều rõ.
Nhưng cô không thể làm điều đó trước mặt của ông cụ, cô sẽ tự đi trên con đường riêng của mình.
Ông cụ trước mắt quá thông minh, lại hiểu được tất cả, chuyện gì cũng nhìn thấu, ngay cả một chút ích kỷ đó của cô, cũng không thể trốn tránh được.
Ông cụ nói: “Phó giám đốc Tề sớm đã nói rõ rồi, tổng công ty có ý để Cẩn Hành tiếp nhận vị trí của nó, thực chất, là đám cổ đông nhìn trúng năng lực của nó, chuẩn bị cho nó tiếp nhận chức tổng giám đốc. Đến lúc đó, nó sẽ trở thàn CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử tiếp quản đế chế thương nghiệp này.”
Ông ta hỏi: “Ta già rồi, không hiểu được tình yêu mà tủi trẻ các cô nói nữa, tình yêu rốt cuộc có tác dụng gì? Bởi vì bản thân muốn lâu dài bá chiếm một người, muốn để người ta gánh vác trách nhiệm nhiều hơn sao? Thậm chí, hủy hoại tiền đồ tốt đẹp?”
Liên Thủ Vọng nhận lấy thuốc mà y tá riêng đưa, cho tất cả vào miệng, uống nửa ly nước, lúc này mới ngước mắt nhìn Vy Hiên: “Thành thật mà nói, so với cô, tôi càng ưng cô nhóc Tiểu Tịnh hơn. Không nói con bé sẽ giúp được Cẩn Hành bao nhiêu, ít nhất, con bé sẽ không kéo chân của nó, con bé bỏ ra, còn nhiều hơn so với Cẩn Hành.”
Đặt nằm chiếc gối sau lưng xuống, ông ta nằm xuống, giọng bình thản: “Con người ấy mà, phải đến khi sắp chết mới tĩnh tâm suy nghĩ được, tranh đoạt hiếu thắng hơn nửa đời người, mong muốn duy nhất chính là cháu trai có thể bình an. Cô nhóc, đừng cảm thấy ta quá ích kỷ, đợi cô đến độ tuổi này của ta thì sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta! Tiền bác quyền thế gì đó, đều không bằng hạnh phúc của cháu ta!”
Giọng nói của ông cụ trở nên trầm xuống, mê mê hồ hồ nhắm mắt lại: “Đừng trách ta, không phải cô không đủ tốt, chỉ là cô không thích hợp với nó của hiện tại...”
Liên Thủ Vọng mơ hồ nói xong, nghiêng đầu ngủ mất.
Vy Hiên đẩy cửa ra, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Lương Côn Tịnh đứng ở đối diện.
“Cô Phạm.” Cô ta ở đằng sau gọi cô lại.
Vy Hiên đứng lại, không quay người.
Hôm đó, cô đã trải qua quá nhiều điều, thực sự không còn bao nhiêu hơi sức tiếp tục tranh cãi gì nữa.
“Tôi biết cô ghét tôi.” Lương Côn Tịnh cúi thấp đầu, giọng nói bình bình: “Chỉ cần tốt cho Cẩn Hành, tôi đều không sao cả.”
Hít thở sâu, cô ta nói: “Rời khỏi anh đi, có thể đưa ra quyết định này, chỉ có cô.”
Vy Hiên đứng ở đó, khẽ lắc đầu, khẽ cười nhạt một tiếng.
Ngày trước, bất luận cô ở bên cạnh ai, đều sẽ nghe thấy cùng một giọng, cô thật sự tệ như vậy sao? Sẽ đến mức bị người ngoài cuộc ghét bỏ đến vậy?
Lương Côn Tịnh quay đầu nhìn cô, nói: “Cô và Tập Lăng Vũ dây dưa quá sâu! Cô và Cẩn Hành ở bên nhau, chính là tặng cho đối thủ kho dữ liệu dùng vô tận! Hơn nữa, Tập Lăng Vũ lại là một người đàn ông tiền đồ không đoán trước được, cậu ta trẻ như vậy, cậu ta của sau này, đều có khả năng vượt qua Cẩn Hành... Cô xác định, muốn hai người đàn ông này lính líu đến nhau, bị người khác dùng tin tức để so sánh? Đối với Cẩn Hành mà nói, đó là nỗi bi thương, là sự báng bổ lớn nhất!”
Sự bảo vệ của cô ta đối với Liên Cẩn Hành, đã thâm căn cố đế, sắp trở thành một loại tín ngưỡng.
Vy Hiên mặt mày đã tái nhớt từ lâu, xung quanh có nhiều người nói đi nữa, đều không tổn thương nửa phần đến cô! Chỉ có điều... chỉ có điều.... nghĩ đến Cẩn Hành trong miệng bọn họ, cô lại đau đến mức toàn thân co rúm lại.
Cô cái gì cũng không nói, cố gắng kéo vali đi, dọc theo hành lang, càng đi càng xa, mãi đến khi bóng dáng biến mất.
Lương Côn Tịnh đựng ở bên ngoài một lúc, mới đẩy cửa bước vào.
Liên Thủ Vọng mở mắt ra, nhìn cô ta, sau đó lại nhắm lại: “Không cần áy náy, cháu làm đúng... Không phải lời của cháu, không có ai gánh trên tội danh này thay Cẩn Hành.”
Lương Côn Tịnh ngồi xuống, ánh mắt từ đầu đến cuối ngưng trọng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô ta không biết, nên làm sao đối mặt với Cẩn Hành.
Cho dù, cô ta biết, bản thân vĩnh viễn cũng không thể có được tình yêu của anh.
Cô ta thật sự rất ngưỡng mộ người phụ nữ tên Phạm Vy Hiên đó.
Vy Hiên rời khỏi bệnh viện, đứng ở đầu đường, suy nghĩ một lát, giơ tay vẫy xe.
“Đi đâu?”
“Sân bay.”
Chiếc xe phóng đi, rời khỏi thành phố mà cô mới chỉ ở mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này, đêm khuya, có những vì sao.
Cô nheo mắt, lặng lẽ nhìn, đưa tay ra, ánh sao luồn qua khẽ tay, nhảy múa trên ngón tay của cô.
Cuối cùng hít một hơi thật sâu không khí của thành phố này, có bụi xe, mùi cây cỏ, hơi ẩm, còn cả, mùi của anh.
Liên Cẩn Hành về đến bệnh viện, đẩy mở ra, rảo bước vào trong.
Lương Côn Tịnh đang canh chừng ở bên mép giường, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của anh, lặng lẽ nhìn anh, không nói chuyện.
Trên gương mặt có vài phần mệt mỏi, từ đầu đến cuối không lộ ra một chút cảm xúc nào, chỉ nhìn qua, rồi lại cụp mắt xuống.
Cô không đến.
Anh vừa muốn bước ra, Liên Thủ Vọng mở mắt, gọi anh lại.
Lương Côn Tịnh đứng dậy: “Ông nội, hai người nói chuyện.”
Khi lướt qua Liên Cẩn Hành, cô đè thấp giọng, nhắc nhở một câu: “Vừa tháo máy thở.”
Liên Cẩn Hành do dự trong chốc lát, đi đến, nhìn ông cụ nằm trên giường, đi đến rót ly nước, đỡ ông cụ dậy, uống vài ngụm, sau đó bỏ cái ly xuống.
Tinh thần của Liên Thủ Vọng cũng không tệ, anh nói: “Cháu về tìm con bé đó phải không?”
Liên Cẩn Hành sững người, ánh mắt co rút lại: “Cô ấy đến đây?”
“Ừm, có đến.” Liên Thủ Vọng cũng không giấu anh, thẳng thắn nói: “Vào một tiếng trước, con bé đến tìm cháu.”
Liên Cẩn Hành nghiến răng, xoay người muốn đi.
“Cẩn Hành, ông sống không được mấy ngày nữa rồi.”
Giọng nói phía sau, lại khiến bước chân của anh dừng lại.
“Bởi vì chuyện của Mạn Tinh, ông biết cháu hận ông nội, cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, ông nội cũng phản tỉnh rồi, nhưng có tác dụng gì chứ? Từng người một đều rời xa rồi, nhà họ Liên cũng không muốn về...”
Liên Cẩn Hành đứng ở đó, cơ thịt phần lưng căng lên.
“Cháu dù không tình nguyện, cũng phải nhớ, cháu họ Liên, cháu là cháu trai độc nhất! Cháu ai cũng có thể không để ý, nhưng cháu không thể vứt bỏ họ của mình, không thể bỏ mặc nhà họ Liên mà không quản! Ngày sau, cháu làm sao ăn nói với con cháu của cháu?”
Liên Cẩn Hành xoay người lại, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và sự khó hiểu: “Cho dù, cái giá phải trả chính là phải từ bỏ người quan trọng nhất?”
“Cẩn Hành, cháu còn trẻ, con đường của cháu cũng còn dài, đối với cháu mà nói là quan trọng nhất, chỉ là dấu ấn trong cuộc đời... Trải qua rồi, cũng sẽ quyết hết.”
Liên Cẩn Hành lắc đầu: “Không, sẽ không quên được.”
Anh đợi lâu như vậy, dường như là vì đợi người con gái này, sao có thể quên được chứ? Sao lỡ quên được?
Liên Thủ Vọng nhìn anh, thở dài một tiếng: “Cháu thật sự không giống cháu của ông.”
Một lúc sau, ông cụ nói: “Đi tìm nó đi, cô nhóc đó chắc đến sân bay rồi.”
Liên Cẩn Hành nghiến răng, nhìn ông nội, sau đó xoay người, vội vàng rời khỏi.
Liên Thủ Vọng khẽ cười hai tiếng, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Có vợ thì quên mẹ... Cũng không biết tình yêu này giống ai.”
Ở cửa, Liên Cẩn Hành vừa đi vài bước, lại dừng lại, xoay người đi đến trước mắt Lương Côn Tịnh, nói: “Tiểu Tịnh, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi không thể...”
“Em biết.” Lương Côn Tịnh hít thở nhẹ nhàng mà thoải mái, mắt nhìn anh, mỉm cười: “Em cái gì cũng biết. Nhưng Cẩn Hành, giống như anh không khống chế được trái tim của anh, tôi cũng không cách nào khống chế tình cảm của bản thân, cho nên, anh cứ đuổi theo tình yêu của anh, em cũng có quyền chọn yêu ai, yêu bao lâu... Đây là chuyện của em, xen anh đừng can thiệp.”
Liên Cẩn Hành nhìn cô ta, không nói chuyện, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, anh bỗng chạy như bay trên hành lang, cô gái đó đến tìm anh, anh không thể tiếp tục để cô đợi thêm một phút thậm chí là một giây.
Đằng sau, Lương Côn Tịnh nước mặt rơi như mưa.
Sân bay, sạch sẽ và sáng sủa.
Chuyến bay cuối cùng về nước đã cất cánh rồi.
Liên Cẩn Hành ở trong đại sảnh sân bay, nắm chặt điện thoại của cô, từ vừa nãy đến bây giờ, đều đổ chuông không ngừng.
Anh cúi đầu liếc nhìn, là Tập Lăng Vũ gọi đến, còn có vô số tin nhắn.
Anh không xem, trực tiếp tắt máy.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông, lần này là của anh, Liên Cẩn Hành nghe máy, bên kia là giọng nói nghẹn ngào của Lương Côn Tịnh: “Cẩn Hành, anh mau quay lại...”
Cúp máy, Liên Cẩn Hành lập tức chạy ra khỏi sân bay.
Trước bốt điện thoại công cộng của sân bay, Vy Hiên vô lực cúp máy.
Điện thoại tắt máy, xem ra, trước khi rời khỏi đừng mơ tìm về được rồi.
Thông báo của sân bay vang lên: “Xin mời các hành khách trên chuyến bay đến Kathmandu chú ý...”
Vy Hiên cầm vé máy bay, kéo vali rời khỏi.
Ngày 23 tháng 4, nắng.
Vy Hiên rời khỏi khách sạn, trong tay là chiếc điện thoại mới, thay sim, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Tuyết Chi.
“Con nhỏ chết tiết! Cậu đi đâu rồi?!”
Để điện thoại ra xa một chút, cô cười: “Nepal.”
Sau một hồi trầm mặc, cô ấy nói: “Cần tớ ở bên cậu không?”
Trong lòng Vy Hiên rất cảm động, đây là Tuyết Chi, ở cô ấy, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng bằng cô.
“Không cần.” Cô đi đôi dép lê, thong thả đi dạo trên phố: “Tuyết Chi, bầu trời bên này thật xanh! Mây cũng rất trắng! Có thời gian, cậu nên đến đây.”