CHƯƠNG 395: BẤT NGỜ
Vy Hiên nắm chặt cái ly, trong lòng của người nào cũng đều có một khu cấm địa, Vũ chính là vết thương mãi mãi cũng không thể khép được ở trong lòng của cô.
“Cẩn Hành là người mà tôi quan tâm nhất, tôi không nên nói cho cô biết những chuyện này, nhưng mà...” Ánh mắt của Dương Mạn Tinh chân thành tha thiết, nói từ tận đáy lòng: “Hai người bọn họ có quyền lợi ngang nhau.”
Cửa đẩy ra, Liên Cẩn Hành đi vào.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn lên nhìn về phía anh, khóe môli đông cứng mới hơi mở ra một chút.
“Chị Mạn Tinh, cảm ơn chị đã nói cho em biết những chuyện này.”
Dương Mạn Tinh đã sớm tìm được đáp án trên gương mặt của cô, cũng thoải mái cười một tiếng: “Quên nói nữa... chúc hai người hạnh phúc nha.”
Vy Hiên đứng dậy: “Chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Cô dìu Liên Cẩn Hành, tự nhiên mà đỡ lấy cánh tay của anh, nhận lấy cây gậy của anh đặt ở bên cạnh, lại đỡ anh trở về chỗ ngồi.
Nhìn hai người, anh tùy ý hỏi: “Đang nói chuyện gì đó?”
Dương Mạn Tinh nhướng nhướng đầu lông mày tinh tế lên: “Đang nói đến chuyện anh càng ngày càng bá đạo đối với Phạm Vy Hiên."
Vy Hiên ngồi ở bên cạnh, mỉm cười rót một ly nước đặt ở trước mặt của anh.
Liên Cẩn Hành nắm lấy tay của Vy Hiên, nửa thật nửa đùa nói: “Ở bên ngoài có nhiều người nhớ thương cô ấy như vậy, trên thế giới này đều có fan hâm mộ nam của cô ấy, không bá đạo một chút thì sao được đây.”
Vy Hiên lập tức sửa lại: “Không có nhiều như vậy đâu, cũng chỉ có mấy triệu người mà thôi.”
Dương Mạn Tinh trợn mắt: “Thật sự là không thể chịu đựng hai người các anh mà.”
Khóe miệng của Liên Cẩn Hành giương lên: “Còn em thì sao, có tính toán gì không?”
Dương Mạn Tinh tùy ý ngồi dựa vào ghế ăn hoa quả, không nhanh không chậm nói: “Chờ anh ấy ra.”
Vy Hiên mỉm cười đứng dậy, kề sát ở bên tai của Liên Cẩn Hành: “Em đến nhà vệ sinh, mọi người nói chuyện với nhau đi.
Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì Liên quan đến Trương Thanh Đình, nhưng cô vẫn quan tâm để lại không gian cho hai anh em của bọn họ. Tuyết Chi nhìn thấy cô ra ngoài, liền kêu lên: “Vy Hiên, chờ tớ một chút.”
Vy Hiên nhìn thấy cô bước nhanh đi tới, bị dọa cho hết hồn: “Van xin cậu đó, bây giờ cậu là phụ nữ mang thai, tính tình không thể vội vã như vậy nữa có được hay không hả?”
Tuyết Chi cười to: “Chí Khiêm nhà tớ cũng hay bị tớ hù như vậy đó, nhưng mà không có sao đâu, tớ không có yếu ớt như vậy.”
Hai người bọn họ vừa trò chuyện với nhau vừa đẩy cửa đi ra ngoài.
Dương Mạn Tinh thu tầm mắt lại, nói: “Dây dưa lâu như vậy rồi, tóm lại cũng phải có một đáp án, cho dù thật sự đóng trái tim mình lại thì cũng cần có một nghi thức long trọng một chút chứ.”
Liên Cẩn Hành bình tĩnh nhìn cô: “Anh không hi vọng là bởi vì anh lại khiến cho em làm ra lựa chọn sai lầm.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Cho dù anh ta thật sự là một tên khốn nạn chính hiệu, cho dù toàn thế giới này đều chán ghét anh ta, chỉ cần em thích thì anh sẽ đứng về phía của em.”
Dương Mạn Tinh chậm rãi cụp mắt xuống, thu ánh sáng vào bên trong, cắn cắn môi: “Anh ấy có thể là một tên khốn nạn, cũng có thể bị toàn thế giới này chán ghét, nhưng mà em không có cách nào tha thứ được anh ấy đã làm tổn thương anh.”
Ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ lên, kiên định nhìn anh: “Anh, em trưởng thành rồi, không cần anh phải quan tâm cho em nữa đâu.” Cô ta hào phóng cười một tiếng: “Từ bây giờ trở đi, ánh mắt của anh cũng chỉ cần quan tâm một mình chị dâu là đủ rồi.”
Lúc Vy Hiên quay lại thì Dương Mạn Tinh đã đi rồi.
Cô ngồi xuống: “Sao lại đi vội vã như vậy chứ?”
Suy nghĩ một chút, anh nói: “Chắc có thể là có người đang chờ.”
Vy Hiên bất ngờ: “Anh nói là...”
Không biết tại sao loại khả năng này làm cho cô cảm thấy hơi thoải mái, so với Trương Thanh Đình, cô cho rằng sẽ có một người đàn ông càng trân trọng, càng thích hợp với cô ta hơn!
Đến gần tối, mọi người đều ngà ngà say, Vy Hiên nhỏ giọng nói: “Trước tiên để cho người đưa bọn họ trở về đi.”
Liên Cẩn Hành gật đầu, lập tức sắp xếp kêu người đưa mấy người bọn họ về.
Lúc gần đi, Dương Hoảng nói với anh: “Cậu sẽ đối xử tốt với con bé có đúng không?”
“Tôi không có cái gì có thể chắc chắn bằng chuyện này.” Liên Cẩn Hành mỉm cười.
Lúc này, Dương Hoảng mới cảm thấy nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào vai của anh, rời đi cùng với bọn người Tiểu Phương.
Trên đường trở về, Liên Cẩn Hành muốn đi bộ, Vy Hiên lo lắng cho sức khỏe của anh, sợ là anh không chịu đựng nổi, nhưng mà anh lại nói: “Cơ hội đi tản bộ với em như thế này, anh không biết mình còn có bao nhiêu nữa.”
Vy Hiên lập tức không vui vẻ: “Mới vừa đăng ký kết hôn xong, anh không muốn phụ trách rồi hả?”
Liên Cẩn Hành cười cười, không nói chuyện.
Nói tới nói lui, Vy Hiên vẫn chậm rãi đi về cùng với anh.
Kéo anh, cô rúc đầu vào bả vai của anh, mắt nghiêng qua nhìn bầu trời đêm, luôn luôn có một ngôi sao sáng nhất dịu dàng an ủi trên đỉnh đầu của cô, xua tan bóng đêm đi cho cô.
Cô nói, Cẩn Hành, cho dù anh ở đâu đi nữa em cũng sẽ đuổi theo anh.
Anh vẫn không nói chuyện, ánh mắt còn đen hơn cả bóng đêm.
Một đoạn đường này, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, làm bạn cùng với sao trời.
...
Ở bên trong studio, Vy Hiên ngồi đối diện với người dẫn chương trình của một trang web video nào đó.
“Liên quan đến đoạn thời gian động đất, cô chưa từng đề cập đến trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, bởi vì đoạn ký ức đau khổ đó đúng không... trên thực tế, có rất nhiều cư dân mạng đã biết được trên người của cô đã xảy ra chuyện gì, bọn họ rất quan tâm tới cô, cô có muốn nói gì với bọn họ không?”
Vy Hiên nhìn về phía màn hình máy tính, phía trên đó đều là ảnh chụp của cô ngồi ở bên ngoài cửa hàng Prasad chơi đàn cello, mỗi một tấm ảnh chụp đều là một câu chuyện.
Cô lẳng lặng nhìn qua, cười khẽ: “Bây giờ tôi rất hạnh phúc, vui vẻ hơn so với bất cứ lúc nào khác, cảm ơn mọi người.”
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Vy Hiên mỉm cười nói tạm biệt với người dẫn chương trình, xoay người liền đi về phía người đàn ông đang ngồi ở khu nghỉ ngơi: “Chờ em có lâu không.”
Ngẩng đầu lên từ máy vi tính, anh nói: “Đúng lúc nghe thấy em nói bây giờ rất hạnh phúc.”
Vy Hiên nhếch môi, khóe môi khẽ cong lên một đường cong xinh đẹp, xích lại gần anh, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới, nhướng mày: “Ăn mặc đẹp trai như vậy, đợi một lát nữa muốn đi đâu à?”
Không thèm quan tâm đến ánh mắt của nhân viên làm việc, Liên Cẩn Hành đưa tay đỡ lấy cổ của cô, rút ngắn khoảng cách với cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thanh tịnh như nước của cô: “Chuẩn bị tặng cho em một món quà.”
Vy Hiên cười đến nỗi híp mắt: “Đặc biệt đến đây là để tặng quà cho em hả?” Cô nhẹ nhàng kéo kéo cà vạt của anh: “Cho biết trước một chút có được không?”
Liên Cẩn Hành bóp gương mặt của cô, khóe miệng hướng lên, trong đôi mắt sâu như giếng nổi lên ánh sáng huyền bí: “Đến nơi rồi thì em sẽ biết.”
Vy Hiên cười một tiếng, cũng không hỏi nữa, dìu anh đứng dậy, lại xếp máy tính vào cho anh, sau đó rời khỏi studio cùng với anh.
Đến bãi đỗ xe, Vy Hiên lái xe, Liên Cẩn Hành ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn cô lái xe thành thục, anh vui vẻ nói: “Cho dù là cuộc sống sau này không có anh, một mình em cũng có thể sống rất tốt.”
Vy Hiên quay đầu trừng mắt liếc nhìn anh: “Nếu như anh lại nói như vậy nữa thì em sẽ tức giận.”
Liên Cẩn Hành rất phối hợp mà gật đầu: “Được, không nói nữa.”
Anh xoay đầu qua, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thâm thúy mà lại xa xăm.
Vy Hiên nghe nhạc, nhẹ nhàng ngân nga theo bài hát.
Hai tay đang nắm tay lái siết chặt lại.
...
Đến nơi, anh kêu Vy Hiên dừng xe, Vy Hiên đẩy cửa ra bước xuống xe, cẩn thận đỡ anh xuống.
Nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy chung cư ở phía đối diện là chung cư mà bọn họ hợp tác cùng với vũ, không ngờ là nó đã được hoàn thành rồi.
Vy Hiên cười cười: “Không phải là anh muốn tặng cho em một căn hộ đấy chứ?”
Liên Cẩn Hành nghiêng đầu qua nhìn cô, đưa tay lấy một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra, đưa vào trong tay của cô: “Không sai, anh muốn tặng cho em một ngôi nhà.”
Vy Hiên bất ngờ, cô cúi đầu nhìn chìa khóa ở trong tay: “Anh...”
Đây chính là món quà mà cô mong muốn mỗi giây mỗi phút, nhưng lúc Vy Hiên chính thức có được thì cô lại bị sợ hãi bao trùm.
Thấy cô chậm chạp không nói gì, Liên Cẩn Hành hỏi: “Em không vui hả?”
Vy Hiên nắm thật chặt chùm chìa khóa này: “Không phải, em rất thích.”
Là thật, thật sự rất thích!
Anh cười: “Vậy là tốt rồi.”
Vy Hiên nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh sẽ không để em một mình ở đây, có đúng không?”
Bởi vì quá khẩn thiết, quá hoảng hốt, cô nắm chặt lấy tay của anh.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, đưa tay nâng gương mặt của cô lên, khóe môi nổi lên nụ cười: “Làm sao anh có thể bỏ được.”
Vy Hiên cười: “Em biết mà.”
Cô vui vẻ chỉ về phía đối diện: “Chúng ta nhanh chóng đi xem một chút đi.”
“Ừ.” Anh trả lời một tiếng, nắm lấy tay của cô.
Tiểu Tần đã chờ ở đó từ lâu, cười tủm tỉm giới thiệu với Vy Hiên: “Vị trí đắc địa của cư xá này, một tầng đều là của bà chủ đó.”
Vy Hiên giật mình: “Cả một tầng á?”
Cô nhỏ giọng nói với Liên Cẩn Hành: “Không cần phải khoa trương như vậy đó chứ?”
Liên Cẩn Hành lại nghiêm túc nói: “Cần.”
Tiểu Tần tiếp lời: “Một nửa dùng để sinh hoạt hàng ngày, một nửa sửa thành phòng luyện đàn, cách âm rất tốt. À đúng rồi, còn chuẩn bị cả phòng cho cô Trương nữa.”
Sau khi Vy Hiên nghe xong thì nhìn về phía Liên Cẩn Hành, không ngờ được anh lại cẩn thận như thế, ngay cả phòng của Tuyết Chi cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Vy Hiên đi theo bọn họ đi vào trong chung cư, sau khi đi đến tầng cao nhất thì Tiểu Tần mở cửa phòng ra, sau khi mà cô nhìn thấy ở bên trong, cô vẫn bị rung động rất mãnh liệt.
“Cái này...”
Phong cách trang trí châu âu đơn giản mà hiện đại, được gia công tỉ mỉ, tràn đầy hơi thở của nghệ thuật, là phong cách mà Vy Hiên rất thích. Cô hơi khó tin, Liên Cẩn Hành lại có thể hiểu rõ ràng sở thích của cô như vậy.
Quay đầu lại, vui vẻ nhìn anh, nhịn không được mà hỏi: “Sao anh biết vậy?”
Nụ cười của cô lập tức lập tức lây nhiễm qua anh, anh cũng cười: “Thật ra thì để hiểu em cũng không có khó như vậy.”
Vy Hiên bĩu môi, đi qua nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh: “Nói cứ như là em rất đần vậy đó.”
Liên Cẩn Hành nhíu mày: “Em thật sự không thông minh.”
Vy Hiên nói: “Em không thông minh hả, em không thông minh thì lại có thể sáng tác ra ca từ dễ nghe như vậy.”
“Vậy thì cũng chỉ có thể nói ở một phương diện khác, em sẽ không quá ngốc mà thôi.”
Vy Hiên kêu “cắt” một tiếng, bỗng nhiên mới chú ý tới Tiểu Tần. Anh ta đang dán vào cửa, nhìn không chớp mắt: “Cái cửa này không tệ ha, nhìn rất giống phong cách cổ điển baroque thời trung cổ phục hưng...”
Vy Hiên bật cười, đi lên vỗ nhẹ vào bờ vai của anh ta: “Đi thôi, đi vào đi.”
Tiểu Tần cười ngây ngô một tiếng: “Nếu như hai người muốn nói chuyện riêng với nhau một chút thì tôi có thể lập tức biến mất mà.”
Vy Hiên vừa định nói không cần, người đàn ông ở phía sau liền lên tiếng: “Lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi không hi vọng là lại bị người khác quấy rầy.”
Vy Hiên sửng sốt.
Tiểu Tần nháy nháy mắt trêu đùa với cô: “Ôi chao! Tôi vừa mới thức dậy, ở công ty còn có một đống chuyện chưa có làm xong đâu, tôi lập tức quay về công ty đây.”
Vy Hiên trở lại nhìn về phía Liên Cẩn Hành: “Anh không thể đối xử với Tiểu Tần tốt hơn một chút được hả?”
Liên Cẩn Hành thì không quan tâm: “Mức lương hàng năm đã tăng 30%, còn chưa gọi là tốt nữa hả?” Anh vươn tay ra: “Đến đây.”
Vy Hiên đi lên nắm chặt lấy tay của anh, rất tự nhiên mà ngồi xuống xoa bóp hai chân cho anh. Liên Cẩn Hành cong khóe môi lên, ánh mắt hạ thấp xuống, trong đôi mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Sau này em cứ ở đây đi.” Anh nói.
Vy Hiên hỏi theo bản năng: “Anh thì sao?”
Liên Cẩn Hành nhắm nhắm mắt: “Anh...”
Còn chưa đợi anh nói chuyện, Vy Hiên liền đưa tay ra che ở trên môi của anh: “Nơi này là nhà mới của chúng ta, anh cũng sẽ chuyển đến đây có đúng hay không?”
Nhìn cô, anh cười: “Đúng vậy.”
Lúc này Vy Hiên mới cúi thấp đầu xuống, tiếp tục xoa bóp chân cho anh từng chút từng chút một, lực tay vừa phải.