Mục lục
Cô vợ trọng sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 220: CÔ CŨNG KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG Ở ĐÂU




CHƯƠNG 220: CÔ CŨNG KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG Ở ĐÂU

Vy Hiên đầu tiên là cứng đờ cúi đầu xuống nhìn anh, tóc Tập Lăng Vũ hơi dài một chút mềm mại xoã tung khiến cho người ta rất muốn đưa tay đi vuốt ve...

Tay của cô vội vàng níu chặt vạt áo của mình, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV.

Một cánh tay đột nhiên chặn tầm mắt của cô lại.

Tập Lăng Vũ giơ lên một cuốn sổ tiết kiệm lắc lư ở trước mắt cô, Vy Hiên tò mò nhận lấy mở ra xem nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Cậu... cậu lấy nhiều tiền như vậy ở đâu ra?"

"Đầu tư cổ phiếu kiếm được." Tập Lăng Vũ quay mặt về phía cô, mắt không hề chớp nhìn cô chằm chằm: "Còn nhớ hai loại cổ phiếu mới mà cô bảo tôi mua kia không?"

Vy Hiên đã sớm quên chuyện này từ lâu, nhất là mấy thứ cổ phiếu này, cô là một chữ cũng không biết.

"Tôi kiếm được chút lãi, phần này là của cô."

"Không được không được, tôi không thể nhận!" Vy Hiên khoát tay, đem sổ tiết kiệm muốn đưa lại cho anh: "Kia là tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, sao cậu còn tưởng là thật vậy?"

Ánh mắt của anh sáng rực: "Lời của cô nói, tôi chưa từng coi là trò đùa."

Vy Hiên khẽ giật mình, lơ đãng chạm phải ánh mắt của anh liền tê dại giống như bị dây leo quấn bên trên, tập trung vào một chỗ.

Cô hoảng hốt luống cuống quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, anh đột nhiên đưa tay ra sau gáy của cô, kéo cô xuống gần với mình, hôn lên môi của cô.

Bên ngoài gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi lắc lư qua lại, rèm cửa cũng bị gió thổi tung lên.

Trước bàn máy vi tính, một chồng giấy viết bản thảo bị gió thổi loạn, rơi lả tả trên đất.

Ôi, cô lại quên đóng cửa sổ rồi.

Đêm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Vy Hiên nằm ở trên giường, vuốt vẻ cuốn sổ tiết kiệm anh đưa cho sau đó lại lặng lẽ mơn trớn môi của mình... Cho tới bây giờ vẫn còn tê tê, giống điện giật.

Mặt đỏ đến mức sắp bốc cháy, cô vội vàng đem sổ tiết kiệm cất đi, trở mình chuẩn bị đi ngủ nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa.

Anh lớn thật đúng là nhanh, đảo mắt một cái đã biến thành một mét tám mấy, anh co người nằm trên ghế sofa nhìn qua có vẻ không mấy dễ chịu. Mặc dù nhà họ Tập đối xử với anh lạnh nhạt nhưng trên phương diện vật chất thì Tập Chính Hãn cũng chưa từng bạc đãi anh, cho nên Vy Hiên sợ anh ngủ không quen liền chủ động đưa ra đề nghị để anh lên giường ngủ còn cô nằm ra đất ngủ là được.

Anh đoạt chăn bông trong tay cô, trực tiếp ném lên trên ghế sofa, nhìn cũng không thèm nhìn cô nói một câu: "Sao tôi có thể để cho cô gái mình thích ngủ trên sàn nhà được chứ?"

Khi đó, Vy Hiên đứng sau lưng anh, tâm loạn như ma.

Cô nhắm mắt lại, khuyên mình vẫn nên ngủ đi, giữa cô và anh không chỉ đơn giản làm rõ suy nghĩ là có thể tìm được đường ra.

Bởi vì đường ở đâu cô cũng không biết.

***

Vy Hiên thức dậy sớm thấy anh còn đang ngủ nên rón rén bắt đầu dọn dẹp căn phòng, sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô ra khỏi phòng bếp định đánh thức anh dậy nhưng lại phát hiện thật ra anh đã sớm tỉnh rồi giờ đang ôm gối ôm nằm trên ghế sofa chăm chú nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là bởi vì sáng sớm cùng ở chung dưới một mái nhà nên Vy Hiên có chút xấu hổ, cô giả vờ bận rộn đưa lưng về phía anh vừa thu dọn bàn trà vừa nói: "Dậy ăn sáng đi."

Cô đang mặc một chiếc tạp dề sọc xanh rất đáng yêu, cổ áo rộng rãi lộ ra đường cong xinh đẹp, Tập Lăng Vũ đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên phía sau cổ của cô.

Vy Hiên run rẩy, ngồi xổm bất động tại chỗ, có thể thấy rõ ràng một mảnh đỏ ửng bên tai nhanh chóng lan tràn nhưng rất nhanh cô liền trấn định đứng lên, coi như không có việc gì xảy ra đi vào phòng bếp.

Nhìn vào tấm lưng cứng ngắc của cô, tâm tình của Tập Lăng Vũ lập tức thật tốt.

Bữa sáng rất phong phú, có lòng đỏ trứng xốp giòn anh thích nhất, từ đầu đến cuối khóe miệng Tập Lăng Vũ đều vểnh lên, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại nhìn cô một chút, ánh mắt kia giống như hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi.

Trong phòng quá yên tĩnh, cả người Vy Hiên cũng không được tự nhiên nên muốn mở ti vi để cho có chút âm thanh nhưng anh lại đè tay của cô xuống: "Tất cả đều là mấy lời lẽ nhàm chán sáo rỗng, không có gì hay ho cả."

Yêu cầu của anh rất đơn giản, mấy ngày nay muốn cùng cô cứ ngăn cách với bên ngoài như vậy, thật sự rất tốt.

Ăn cơm xong, Vy Hiên thấy quần áo trên người anh có chút phong phanh, suy nghĩ một chút nói: "Tôi ra ngoài mua cho cậu mấy bộ nội y để thay giặt, mà trời cũng trở lạnh rồi, cũng nên mua thêm cho cậu mấy bộ quần áo mặc theo mùa."

Tập Lăng Vũ lập tức nói: "Mang tôi đi cùng."

Vy Hiên do dự, chẳng may dưới nhà vẫn còn phóng viên canh giữ thì không phải lại phiền phức hơn sao? Cho dù không để ý tới nhà họ Tập thì cũng phải vì A Vũ mà cân nhắc.

Nhìn ra sự lo lắng của cô, Tập Lăng Vũ chủ động dắt tay cô đi ra bên ngoài: "Bây giờ tôi không có tiền, cô phải chịu trách nhiệm nuôi tôi."

"Vũ!" Vy Hiên muốn kéo anh lại, anh ngoái đầu nhìn cô ánh mắt mỗi giờ mỗi khắc đều không mất đi vẻ cuồng nhiệt: "Không đồng ý sao? Vậy thì đổi lại để tôi nuôi cô."

Anh trần trụi thổ lộ khiến Vy Hiên sắp chống đỡ không nổi nữa.

Cô biết vấn đề ở đâu, anh cũng biết nhưng anh lại lựa chọn không để ý, đây chính là sự khác nhau giữa bọn họ!

Vy Hiên mãi mãi cũng không có cách nào quên cái ngày cô và anh sinh ra ràng buộc đó! Anh đã mất đi thứ quan trọng nhất, cô cũng vậy nhưng không một ai có thể ngờ được, hai người vốn nên phải đối địch với nhau lại nương tựa vào nhau như vậy?

Phần tình cảm này, chỉ là bởi vì cô đơn.

Cho nên, cũng không chân thực.

Sắp đi ra đến cửa, Vy Hiên lập tức giữ chặt anh lại, ra hiệu cho anh hạ thấp thân thể, Tập Lăng Vũ bất đắc dĩ làm theo, khom người xuống, Vy Hiên nhón chân lên đem mũ áo ở sau lưng anh trùm lên trên đầu.

Cô sát lại gần anh như vậy, làn da trắng sáng gần như là trong suốt.

Mắt anh trong nháy mắt liền trầm xuống nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt cô, sau đó kéo thấp mũ, đi ra ngoài.

Vy Hiên trừng lớn mắt, bụm mặt, nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh.

Giữa hai người bọn họ cần phải có một người từ đầu tới cuối duy trì sự tỉnh táo nhưng nếu cứ tiếp tục thân mật như thế này thì lý trí của cô sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy mất, trở nên liều lĩnh giống như anh!

Khi đó, phải làm như thế nào?

"Này" Phía trước, Tập Lăng Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, dưới ánh mặt trời anh lại trẻ đẹp mắt đến mức loá mắt, chỉ về phía trạm xe buýt đối diện đường, anh nói: "Đưa tôi ngồi xe buýt."

Anh giống như một đứa bé muốn nếm thử tất cả những thứ mới lạ, Vy Hiên trong nháy mắt giống như bị tẩy não, đi về phía người chói mắt phía trước, không khỏi cũng bị nụ cười trên mặt anh lây nhiễm, tất cả lo lắng đều bị quên hết đi.

Nếu như lúc nào cũng có thể đơn giản như vậy, vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Băng qua đường, anh nắm tay của cô lên trực tiếp nhét vào trong túi, ở một nơi kín đáo người khác không thấy được thận trọng cùng cô mười ngón quấn lên, lại nắm chặt.

Là thế giới của anh và cô.

Vy Hiên dẫn anh tới cửa hàng ổn định giá ở gần đó, tỉ mỉ chọn giúp anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Tập Lăng Vũ tới loại địa phương này, người người nhốn nháo, mất tập trung một chút là sẽ bị tách ra, khắp nơi bên tai đều là tiếng tiểu thương ra sức gào to, âm thanh một cái so một cái đều lớn lớn, nhiệt tình người sau lại nhiều hơn người trước.

Tập Lăng Vũ không quá ưa thích mấy chỗ nhiều người như vậy đi theo sau Vy Hiên nhăn nhăn lông mày, ngay lúc anh muốn rời đi thì lập tức có một người ngăn anh lại.

"Anh gì ơi, anh gì! Vào đây xem kiểu dáng mới nhất của tiệm chúng tôi một chút đi!"

Trên mặt anh hiện ra sự không kiên nhẫn rất rõ ràng, người kia mắt sắc nhìn thấy Vy Hiên, mau nói: "Anh này, vợ anh xinh đẹp như vậy, vóc người cũng đẹp, mặc quần áo của tiệm chúng tôi nhất định rất đẹp mắt!"

Tập Lăng Vũ híp mắt lại, lời cự tuyệt quả thực là ở đầu lưỡi dạo qua một vòng sau đó biến thành: "Nếu anh đã cố gắng đề cử vậy thì vào xem thử một chút cũng được."

Anh một tay ôm lấy Vy Hiên vẻ mặt hài lòng mang theo cô đi vào trong, tâm tình tốt đến mức ông chủ đề cử cái gì anh đều muốn mua hết, nếu không phải Vy Hiên ngăn lại sợ rằng anh sẽ chuyển cả cửa tiệm về nhà mất!

Trên đường trở về, Vy Hiên hỏi anh: "Cậu rất thích đồ trong cửa tiệm kia à?"

Tập Lăng Vũ lắc đầu: "Không thích."

"Vậy sao cậu còn mua nhiều như vậy?"

"Tôi cảm thấy..." Anh nghiêm túc suy tư một lát, sau đó ghé sát vào cô nói: "Ánh mắt của ông chủ không tệ, hẳn là nên ủng hộ một chút."

Vy Hiên không hiểu, đây là lý do gì chứ?

***

Sau khi nhận được điện thoại của Tập Chính Hãn, Trình Tương vội vội vàng vàng đi ra cửa, phía sau là anh cả và anh hai của bà ta.

Vừa mới đi tới cửa chính, liền nhìn thấy một chiếc xe con màu trắng đang đi về bên này, Trình Tương khẩn trương vội vàng kiểm tra lại mình, sau khi chắc chắn không có bất kỳ chỗ nào thất lễ lúc này mới mỉm cười tiến lên đón.

Xe dừng lại, bà ta tự mình tới mở cửa xe: "Mẹ, ngài đã tới."

Đi xuống là một bà cụ, dáng người không cao, gương mặt gầy gò, môi mỏng mím lại, bà cụ nhìn Trình Tương một cái không nói một lời liền đi vào bên trong.

Trình Tương ở sau lưng bà cụ hận hận trừng mắt, nhưng dù giận lại cũng không dám nói gì.

Cậu cả cậu hai nhà họ Trình cũng vội vàng cung kính chào hỏi, bà cụ chỉ qua loa "Ừ" một tiếng rồi trực tiếp tiến vào đại sảnh.

Trình Tương ra hiệu cho hai người rời đi trước, sau đó mời đi vào, ân cần hầu hạ: "Mẹ, sao mẹ tới đây mà không nói trước với chúng con một tiếng? Chúng con cho người đi đón mẹ."

Tập phu nhân lấy mũ trên đỉnh đầu xuống, tóc tai chỉnh tề búi lại ngay ngắn ở sau gáy. Bà cụ ngồi ở trên ghế sofa, lưng ưỡn thẳng tắp, hai mắt quắc thước có thần.

"Lăng Vũ đâu?" Bà cụ hỏi, giọng nói trong trẻo lưu loát.

"Nó..." Trình Tương đứng ở trước mặt bà cụ, cúi mặt nói: "Mấy ngày trước hai ba con nó vừa ầm ĩ một trận liền chạy ra khỏi nhà, cho tới bây giờ cũng chưa trở lại..."

Tập phu nhân đột nhiên đập bàn "Bộp" một tiếng dọa cho Trình Tương khẽ run rẩy, bà cụ nghiêm nghị giáo huấn: "Nó không trở về các người cũng không biết đi tìm à?!"

Trình Tương quanh co: "Mẹ, chúng con đã đi tìm rồi nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy..."

"Tìm không thấy mà vẫn còn có mặt mũi nói ra à?" Tập phu nhân trừng mắt với Trình Tương, không cho một chút sắc mặt tốt: "Mặc dù nó không phải do cô sinh ra nhưng tôi có thể chắc chắn nói cho cô biết, tương lai sau này của cô trôi qua thế nào vậy còn phải xem cháu của tôi, thông minh ra thì nên cố gắng mà nghĩ cách làm nó vui lòng đi!"

Trình Tương không lên tiếng, Tập phu nhân tiếp tục răn dạy: "Đừng tưởng rằng cô lấy được con trai tôi, người ngoài gọi cô một tiếng bà Tập là cô đã thật sự bay lên đầu cành! Dù thế nào thì cô cũng chỉ là nhân tình, là người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác! Con dâu tôi chết thảm như vậy, Lăng Vũ biến thành như ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì các người đấy! Những việc đen tối không thể lộ ra ngoài kia của cô sớm muộn rồi cũng sẽ báo ứng ở trên người con của cô!"

Trình Tương đứng ở đằng kia, trên mặt hết xanh rồi lại đỏ, bà ta tức giận nói: "Mẹ! Dù mẹ có không thích con thế nào thì cũng không thể nói Hạc Minh như vậy được! Nó cũng là con trai của Chính Hãn, là cháu trai của mẹ mà!"

Tập phu nhân cười lạnh: "Cháu của tôi chỉ có một mình Lăng Vũ! Người do tiện nhân sinh ra, tôi còn lâu mới chấp nhận!"

Trình Tương cảm thấy vô cùng nhục nhã, che mặt ngồi ở một bên khóc lóc: "Tại sao mẹ lại đối xử với Hạc Minh như vậy? Nó có lỗi gì đâu? Hạc Minh đáng thương của con..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK